[TƠSNT] Chương 8: Ngày của mèo

[TƠSNT] Chương 8: Ngày của mèo

Cỡ chữ:

Chương 8: Ngày của mèo

Sau khi nghĩ thông chuyện này, Từ Hàm Chi cảm thấy sảng khoái tinh thần, sáng tỏ thông suốt, không oán cũng không than thở nữa, những mà cũng không quay lại đi ngủ, tìm giấy bút và nằm nhoài trên bàn cà phê bắt đầu viết “Kế hoạch dạy dỗ mèo ngoan Tiều Tiều”.

Ngày hôm sau khi Tiều Tiều tỉnh lại, cô vẫn nằm ngủ chổng vó lên trời như cũ, lăn từ đầu giường đến thẳng cuối giường. Trên giường chỉ có mỗi gối của Từ Hàm Chi là đặt ngay ngắn, nhưng lại không có chút nhiệt độ nào.

Cô đeo dép lê bước ra khỏi giường, Từ Hàm Chi đã bắt đầu làm bữa sáng, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, dưới mắt có hai quầng thâm rất to, cũng sắp khéo đến khóe miệng rồi. Tiều Tiều giật nảy mình, sao mặt anh cứ hơi tí lại đen sì vậy? Hôm trước là cả mặt đen, đến tối lại nửa đen nửa không, hôm qua thỉnh thoảng lại biến thành màu đen nhưng hôm nay lại đổi sang đen chỗ khác. Haiz, vì để nuôi sống cô mà Từ Hàm Chi thực sự quá cực khổ rồi, cô nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời và tìm được công việc của riêng mình!

Con mèo con ngốc nghếch quy công sự nghiệp nữ y cho việc lạnh lùng nghĩ đến đây, cố gắng để lộ bộ dạng nhã nhặn dịu dàng với Từ Hàm Chi, độ cong môi vừa phải, một chiếc răng cũng không lộ: “Chào buổi sáng.” Cô chỉnh lại váy và ngồi xuống.

Từ Hàm Chi không sao cả, Từ Hàm Chi không quan tâm, một đêm không ngủ được thì tính là gì, bị cô lạnh nhạt ròng rã một ngày thì tính là gì, kế hoạch của anh là không chê vào đâu được, logic nhất quán, nhất định có thể uốn nắn được Tiều Tiều có hành vi bất lương thật tốt!

Anh ăn cơm xong nhanh, nhìn chằm chằm Tiều Tiều không chớp mắt. Cho dù khẩu vị có tốt đến đâu cũng không thể sống sót trước loại ánh mắt này, Tiều Tiều đành đặt bát xuống.

Anh lập tức mở miệng: “Tiều Tiều à, anh biết hai ngày nay em học hành rất vất vả, nhưng mà”, anh hắng giọng một cái, Tiều Tiều điên cuồng gật đầu! Trong lòng lại có chút khẩn trương, chẳng lẽ cô làm không tốt sao?

“Nếu 100 điểm là tốt nhất, anh sẽ cho em 80 điểm cho những biểu hiện trong ngày đầu tiên, nhưng mà đến ngày thứ hai, anh chỉ có thể cho em 20 điểm thôi.” Đôi mắt của Tiều Tiều trở nên xám xịt, cái đầu nhỏ rũ xuống. Một lát sau, lại không chịu thua mà chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào Từ Hàm Chi: “Em làm không tốt ở chỗ nào vậy? Vậy, vậy anh còn có thể tiếp tục nuôi Tiều Tiều không? Em đã học hành cả ngày đó! Không phải xem phim truyền hình trên tivi đều như vậy sao… Có thể cứ làm đi làm lại giống ngày đầu không?”

Từ Hàm Chi ngứa tay nhịn không được mà bóp nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn. Anh không thể gấp không thể gấp, anh tự nhủ trong lòng, mục tiêu của chúng ta là 100 điểm! Không thể đồng ý! Bom mèo con cũng không được! Anh chậm rãi ung dung mở miệng: “Bởi vì anh khác với những người trong phim truyền hình, mà em cũng khác với những cô gái đó. Em thử nhìn tên tổng giám đốc bá đạo kia xem, tính cách lạnh lẽo cứng rắn, thường xuyên hờ hững lạnh nhạt với nữ chính, có hoạt bát và dễ thương như anh không? Có đối xử với em tốt như anh không? Hơn nữa, nhìn mặt anh ta xem, có đẹp trai bằng anh không?”

Tiều Tiều vô thức gật đầu, nhận ra bầu không khí không ổn, do dự lắc đầu: “Không có.”

Từ Hàm Chi rất hài lòng, lại tiếp tục tẩy não: “Nữ y đó cũng muốn làm nũng, cũng muốn cười, không phải bởi vì cô ta cười lên nhìn khó coi, trông xấu xí, làm nũng cũng vô dụng sao, Tiều Tiều nhà chúng ta đáng yêu như vậy, có phải nên cười nhiều một chút không? Có phải nên nũng nịu nhiều một chút không?”

Nữ y cũng đâu có xấu đâu… Tiều Tiều nuốt những lời đến khóe miệng xuống, lại gật gật đầu một cái.

Từ Hàm Chi rất hài lòng, nhìn xem đây là con mèo nhỏ lanh trí cỡ nào chứ! Học nhanh như vậy! Khả năng lĩnh ngộ mạnh đến mức nào chứ! Anh từ tốn nói: “Cho nên, trên cơ sở của ngày đầu tiên, hãy tỏ ra nũng nịu hơn, ngoan ngoãn nghe lời anh, cố gắng trở thành con mèo được 100 điểm! Như vậy thì anh không chỉ bao ăn ở cho em mà còn mua cho em rất nhiều đồ ăn vặt, có được không?”

Tiều Tiều gật đầu lia lịa, lại lắc đầu nguầy nguậy, cô ngồi ở một bên Từ Hàm Chi, dùng tay nhỏ nắm lấy tay áo của anh lắc lắc: “Em không muốn ăn nhiều đồ ăn vặt, em muốn anh mỗi ngày nấu cơm cho em ăn, có được không? Người khác làm đều không ngon bằng anh.”

Không phải vậy sao! Thứ anh làm là những món ăn tình yêu đó! Trong lòng Từ Hàm Chi ngọt đến độ muốn nổi bong bóng, cái đuôi vểnh lên trời, nhưng trên mặt lại giả bộ dáng vẻ rất đắn đo: “Thực ra anh bề bộn nhiều việc… Cho nên cũng không dễ dàng nấu ăn cho người khác… ” Con mèo nhỏ khéo hiểu lòng người vẫn còn đang ngậm một câu “Vậy quên đi” trong miệng thì anh đã vội vàng nói tiếp: “Nhưng mà em không phải là người khác, Tiều Tiều đáng yêu ngoan ngoãn của chúng ta muốn ăn, sao anh có thể không làm được?”

Trong lòng Tiều Tiều vui vẻ không chịu được, lại có chút ngượng ngùng vì được khen dễ thương, ánh mắt Từ Hàm Chi dịu dàng như nhỏ nước, khiến cô không còn chỗ nào để trốn. Cô dứt khoát lao đến phía trước, ôm lấy eo của anh, rúc vào trong lòng anh: “Cảm ơn anh.” Giọng nói còn nhỏ hơn muỗi. Hạnh phúc đến quá đột ngột, Từ Hàm Chi lặng lẽ ôm chặt cô, trong không khí tràn ngập mùi sữa tắm dâu tây dành riêng của cô, anh từ từ đưa tay sờ đầu Tiều Tiều, buổi sáng tỉnh dậy vội vàng nên tóc cô vẫn chưa được chải, anh dùng ngón tay sửa lại tóc cho cô, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô. “Bé cưng.” Anh khẽ thì thầm.

Mãi cho đến khi nhìn Tiều Tiều nghiêng người đến mức eo như muốn gãy lìa, Từ Hàm Chi mới miễn cưỡng buông cô ra. Bởi vì khúc nhạc dạo ngắn này mà Từ tổng cần mẫn đã mở ra ngày đi làm muộn đầu tiên trong đời mình. Vậy cũng có sao đâu, nếu đến muộn hai tiếng là có thể đổi được việc Từ tổng như gió xuân ấm áp cả ngày, các nhân viên chỉ ước gì tan làm Từ tổng mới đến.

Còn một tiếng nữa mới tan làm, Từ tổng lái xe đi theo đường quen đến siêu thị mua đồ ăn, rồi ngâm nga bài hát đi về nhà. Quả nhiên hôm nay lại có một quả bom mèo con quen thuộc, Từ Hàm Chi đã chuẩn bị hẳn hai ngày, làm sao có thể không bắt nổi Tiều Tiều chứ? Anh nâng mông nhỏ của Tiều Tiều, vẫn luôn ôm lấy cô, vừa đổi giày vừa hỏi: “Hôm nay ở nhà làm gì rồi? Có ngoan ngoãn ăn cơm không?” Anh cúi đầu, xoay người, Tiều Tiều sợ bị rơi xuống nên hai tay vòng quanh cổ anh, lo lắng đến mức kêu la, Từ Hàm Chi đùa ác thành công nên cười trộm một cái.

Tiều Tiều trả lời, Từ Hàm Chi lại nói: “Vài ngày nữa anh sẽ mua vài quyển sách cho em đọc nhé? Bắt đầu từ sách tiểu học tiến lên, Tiều Tiều nhà chúng ta thông minh như vậy, chắc cũng muốn học chữ chứ.” Hoàn toàn là giọng điều dỗ dành trẻ con.

Ăn xong hai người ngồi phịch ở trên sô pha xem TV, Từ Hàm Chi ôm Tiều Tiều vào lòng, hai tay ôm lấy cô, ngửi mùi tóc cô. Lần này là ngồi xem Doraemon, thực ra Tiều Tiều xem hiểu, nhưng anh lại không thuận theo, luôn miệng nói cái gì mà “Thực ra còn nhiều ý nghĩa khác”, sau đó ghé vào tai Tiều Tiều nói đủ thứ, hơi thở của anh làm lỗ tai Tiều Tiều hơi ngứa, muốn trốn tránh nhưng lại chỉ càng tiến sát anh hơn. Cô duỗi móng vuốt nhỏ muốn đẩy anh ra xa một chút, nhưng lại bị tay anh bắt lấy, mười ngón tay đan xen, ngón tay cái chậm rãi vuốt ve huyệt hợp cốc (1) của cô.

(1) Huyệt nằm ở vị trí khe chính ở giữa điểm kết nối của ngón tay cái và ngón tay trỏ nên gọi là huyệt hợp cốc

Tay có chút ngứa, mà hình như không phải chỉ có tay. Từ Hàm Chi không xem TV nữa, chỉ nhìn chằm chằm Tiều Tiều, bầu không khí có chút kỳ lạ, không hiểu sao Tiều Tiều cảm thấy có chút khẩn trương, cô quay đầu, đối mặt với anh, ánh mắt lưu luyến: “Từ Hàm…”

Anh cúi xuống hôn cô.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận