[TƠSNT] Chương 11

[TƠSNT] Chương 11

Cỡ chữ:

Chương 11: Mông to

Từ Hàm Chi nghĩ tới nghĩ lui, cầm hoa có vẻ hơi trịnh trọng, hơn nữa gia sư cũng ở đó, không thích hợp lắm. Nhưng đây cũng là ngày đầu tiên hẹn hò, cũng nên có chút nghi thức, tặng món quà nhỏ nào được nhỉ?

Anh đứng trước quầy trang sức nhìn trái nhìn phải, cảm thấy cái gì cũng thích hợp với Tiều Tiều, mang cái gì nhìn cũng tốt, nên nhất thời có hơi khó chọn. Cũng may mà nhân viên cửa hàng có lấy ra một sợi dây chuyền cá tua rua, anh đã đặt mua nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lâm Thư chuẩn bị đi ra ngoài, cô ta trang điểm kỹ càng, mặc váy cổ V khoét sâu, vừa đi giày vừa không quên an ủi Tiều Tiều: “Không sao đâu, bình thường tính tình của em cũng khá lớn, anh trai em chắc chắn sẽ không tức giận, hơn nữa, có lẽ anh ấy vốn không muốn em đến đó đâu?” Nói xong, cô ta ngượng ngùng mím môi cười một tiếng.

Hì hì, tôi để cho cô vui vẻ đó! Tiều Tiều hiểu chuyện cười cười: “Chúc chị hẹn hò vui vẻ.”

5 giờ 50, Từ Hàm Chi đợi được Lâm Thư, nhưng lại không thấy con mèo con mà anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đâu, anh nhíu mày: “Tiều Tiều đâu?”

Lâm Thư giả bộ có dáng vẻ khổ sở: “Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, cô ấy đột nhiên nói không muốn tới, tôi thuyết phục hồi lâu cũng vô dụng. Thực ra bộ phim này tôi cũng muốn xem lâu rồi, nhưng mà vẫn luôn không có ai đi xem cùng tôi.” Cô ta xấu hổ đỏ mặt, nhanh chóng liếc nhìn Từ Hàm Chi.

… Đây là cái gì và cái gì vậy, cô không có ai đi cùng thì nói với anh để làm gì? Từ Hàm Chi kỳ quái liếc nhìn Lâm Thư, cô giáo này đọc sách thì rất thông minh, nhưng tại sao bây giờ não lại không hoạt động rồi, nói chuyện không có đầu có cuối gì cả.

Chuông điện thoại vang lên, là từ nhà gọi đến. Từ Hàm Chi trả lời điện thoại: “Tiều Tiều, sao vậy?” Tiều Tiều ở đầu kia nghẹn ngào: “Từ Hàm Chi, anh mau trở về đi, em đau bụng.”

Từ Hàm Chi nhanh chóng về nhà, bỏ lại một câu: “Tôi sẽ trả tiền vé xem phim.”

Sau khi liên tiếp vượt qua hai cái đèn đỏ, Từ Hàm Chi thở hổn hển chạy về nhà. Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tiều Tiều ngồi trên sô pha, trên mặt có che một chiếc chăn to, trùm kín cả người.

Anh rất vội, tiến lên ôm lấy cô: “Làm sao vậy Tiều Tiều? Đau ở chỗ nào?” Muốn kéo chăn ra, nhưng Tiều Tiều lại uốn qua uốn lại không cho phép, anh kéo một phát ra, hai mắt cô đỏ bừng, khóc đến nước mắt như mưa.

“Tiều Tiều?” Trong lòng anh có chút đau xót, yên lặng nhìn cô.

“Cô Lâm nói sau này anh sẽ có vợ, cho nên anh sẽ không đối tốt với em như vậy nữa, cô ấy nói anh thích cô ấy, hai người muốn cùng nhau đi xem phim.” Đôi mắt Tiều Tiều đỏ bừng, nước mắt cứ từng hột từng hột rơi xuống: “Em cũng muốn xem phim.”

??? Từ Hàm Chi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được: “Cô ấy đang nói bậy, ngày mai chúng ta đi xem phim có được không?”

Tiều Tiều ôm eo anh, tựa đầu vào vai anh, giọng nói buồn buồn: “Em không muốn đi xem phim cùng cô ấy.”

Trái tim Từ Hàm Chi khẽ động một chút, anh giải thích: “Anh cũng không muốn đi xem cũng cô ấy, là cô ấy nói dối, anh tường rằng em sẽ đi xem cùng. Anh còn chưa bước vào rạp đã chạy về rồi.”

Tiều Tiều khóc đến nấc lên: “Cô ấy thích anh, em không thích cô ấy.”

Từ Hàm Chi vuốt lưng cô cho thuận khí: “Cô ấy xấu, vậy thì chúng ta không cần cô ấy nữa, anh đổi một gia sư khác, có được không?”

Tiều Tiều nắm lấy góc áo của anh: “Không được, em muốn anh dạy em.”

Anh đồng ý ngay lập tức: “Tất nhiên là được rồi.”

Cô lại nói tiếp: “Anh sẽ có vợ sao?”

Cô không hiểu chuyện gì, Từ Hàm Chi cảm thấy trong lòng có chút chua xót, vừa rồi trái tim có hơi giật giật: “Có lẽ vậy.”

“Vợ của anh, sẽ đối tốt với em sao? Nếu anh có vợ, anh sẽ đối xử tệ với em sao?”

Cô ấy không hề quan tâm đến việc anh có vợ hay không có vợ, cô ấy chỉ quan tâm người khác có đối xử tốt với mình hay không. Trong lòng Từ Hàm Chi vô cùng chua xót, nhưng anh không dám mở miệng trách cô: “Sẽ không đâu. Đều sẽ đối xử tốt với em.”

“Như vậy cũng không được.” Tiều Tiều đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh: “Anh đừng có vợ.”

Trong bóng tối dường như có một tia sáng chợt lóe, ánh mắt Tiều Tiều sáng ngời, anh quay sang nhìn, nhưng cô lại cúi đầu né tránh không dám nhìn thẳng, người lại vùi vào trong ngực anh.Anh có hơi hiểu, thứ mình muốn thật lâu cuối cùng cũng tới, nhưng cũng không dám tin, run giọng hỏi cô: “Tại sao?”

“Bởi vì.” Bị anh ôm quá chặt, Tiều Tiều đưa hay tay chống lên, bờ môi vểnh đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Em thích anh, em làm vợ anh có được không?”

A a a a a a! Nhân vật phản diện trong lòng Từ Hàm Chi bắt đầu điên cuồng, anh nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, mỗi một nhịp nhảy lên đều như muốn nói: “Tôi! Có! Vợ! Rồi! A!”

Anh gật đầu lia lịa: “Được, được, được, em đã nói rồi là không được phép đổi ý đâu, phòng này có camera giám sát đó.” Tiều Tiều vẫn híp mắt mỉm cười nhìn anh, anh giống như được khích lệ: “Vậy thì trước tiên chúng ta phải làm quen một chút. “Anh nói xong liền đột nhiên đỏ mặt không dám nhìn cô, đành phải nhìn xuống đất: “Vợ à.”

Tiều Tiều bó tay rồi, thật là lộn xộn. Gần đây cô đã học được vài từ trong phim, Từ Hàm Chi là một con chó, vừa là chó lại sữa, da mặt lại dày, thường được gọi là “chó sữa già” (1).

(1) Là từ để chỉ một dạng bạn trai. Nếu chó sữa nhỏ để chỉ một cậu bé dễ thương và hay bám víu, ngược lại chó sữa già lại chỉ người chững chạc hơn, thích giả vờ dịu dàng, và cũng rất bám người.

Từ Hàm Chi nhớ tới cái gì đó, lo lắng nhìn cô: “Vậy em nói đau bụng thì sao? Là thật hay giả?”

Tiều Tiều mị nhãn như tơ, hai cánh tay khoác lên vai anh, chậm rãi tiến đến gần anh: “Anh à.”, hơi thở của cô như lan, nắm lấy tay Từ Hàm Chi, từ từ di chuyển lên: “Không phải đau bụng, mà là nơi này đau nhức.” Một phát đặt lên chỗ cao ngất của cô.

Lại tán tỉnh anh! Từ Hàm Chi đẩy ngã cô xuống, vội vàng hôn lên môi cô, không còn ngây ngô giống như lần trước, đầu lưỡi của anh duỗi ra, từng ngụm liếm láp đôi môi của Tiều Tiều, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn nhẹ, liếm đến mức bờ môi của cô đỏ hồng ướt sũng nước: “Bé ngoan, thè lưỡi ra.”, anh vừa ngậm lấy môi cô vừa nói chuyện, khí nóng phun thẳng vào mặt cô.

Một chút đầu lưỡi lộ ra, anh lập tức ngậm lấy, giống như đang ăn thạch, rồi lại lướt qua hàm răng của cô, quấn lấy hàm trên của cô, hút nước bọt của cô. Cô không có quyền tự chủ, đầu lưỡi anh quấn lấy cô nhảy múa. Nước bọt của cô gần như đều bị anh ăn xong, anh mút nhẹ một chút, thử vô số điều mới mẻ. Mưa to gió lớn, thỉnh thoảng cũng cho cô chút thời gian để thở, nhưng đều phải đền lại gấp đôi. Tiều Tiều giống như lọt vào mây mù, nhẹ giọng thở dốc, nước bọt dọc theo cổ chảy xuống phía dưới.

Nước ngọt trong miệng đã uống xong, anh mới cúi đầu tìm kiếm, đi qua mang tai, lại nút đến cái cổ, cô hơi nhướng người nhẹ nhàng rên rỉ: “Anh… Không muốn…” Anh không để ý tới, tiếp tục đi xuống dọc theo tia nước kia, từng ngụm từng ngụm một, trong miệng anh ngấm lấy thịt mềm liếm liếm, cả người cô như mềm nhũn ra.

“Tiều Tiều, anh mua cho em một sợi dây chuyền.” Anh cho cô thời gian để lấy lại hơi thở: “Nếu em đeo nó thì mặt dây chuyền có lẽ sẽ ở đây.” Nói được một nửa, anh đột nhiên kéo cổ áo của cô xuống và đẩy chiếc áo ngực màu đen của cô lên cao, khí nóng phun lên giữa hai khe núi của cô: “Là chỗ này.” Anh liếm dọc theo khe nút, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy đôi tuyết mềm, nhẹ nhàng lắc lắc. Cơ thể Tiều Tiều run lên, kích động đến không nói nên lời: “Anh à. . ”

Anh hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục mất kiểm soát. Sau khi chỉnh trang lại quần áo cho cô, anh ôm Tiều Tiều vào lòng để trấn tĩnh lại, “Bé ngoan.” Anh hôn cô một cái: “Sao má trái đỏ thế.” Lại hôn cô một cái: “Má phải cũng vậy.” Cái trán cũng thế, cái cằm cũng thế, thái dương cũng thế, tất nhiên là cả cái miệng nhỏ đang sưng lên, từ trong ra ngoài, cái gì cũng thế. Sau khi cẩn thận hôn mấy lần, Từ Hàm Chi nhẹ nhàng cắn vào dái tai của cô: “Thật dễ thương.”

Mặc dù hôm nay là Tiều Tiều muốn quyến rũ anh, nhưng cô không ngờ anh lại đột nhiên nổi điên. Phía sau lưng có một thứ cứng cứng cộm côm, cô đương nhiên biết đó là gì, nhưng cô vẫn chưa học xong trọn bộ tiểu hoàng văn (H văn)! Hôm nay đương nhiên không thể tiến tiếp! Cô giả bộ vô cùng mệt mỏi, qua loa hôn lại mặt Từ Hàm Chi một cái: “Em đói bụng, muốn ăn cơm rang trứng.”

Từ Hàm Chi vẫn còn đang phục hồi, trong lòng có chút hối hận vì mình quá gấp, muốn nói gì đó để hòa hoãn bầu không khí, đầu vừa suy nghĩ, đột nhiên nở nụ cười xấu xa: “Người phụ nữ này, em gây ra lửa, cho nên em phải chịu trách nhiệm dập tắt.”

Tiều Tiều đau đầu. Anh trai lại đọc tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo rồi!

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận