[TN] Chương 5: Hôn lễ

[TN] Chương 5: Hôn lễ

Cỡ chữ:

Chương 5: Hôn lễ

Liễu Thanh Uyển âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Lang Nguyên yêu thích nữ tử phong tình vạn chủng, Thẩm Ngân rõ ràng không hề hợp với từ phong tình vạn chủng.

Tạ Lang Nguyên cũng không ngờ Thẩm Ngân lại hỏi vấn đề này, trêu tức nhìn cô nói: “Ừ.”

“Thật là xinh đẹp nha.”

Tính cách Tạ Lang Nguyên chưa định, chứ đừng nói là bận tâm đến cảm nhận của người khác, nghe Thẩm Ngân khen tình nhân của mình thì lập tức đắc ý, thậm chí vỗ vỗ eo Liễu Thanh Uyển để cô ta đứng lên cho Thẩm Ngân xem.

Thẩm Ngân lập tức vây quanh cô ta hai vòng, tán thưởng nói: “Oa! Dáng người cũng rất tốt!”

Lần này, Tạ Lang Nguyên càng kiên định chọn Thẩm Ngân hơn.

Không ồn ào, ít gây chuyện, trọng điểm là vẫn trẻ con, sẽ không ghen tuông với tình nhân của hắn.

Sau khi Thẩm Ngân đi, Tạ Lang Nguyên ôm lấy eo Liễu Thanh Uyển kéo về trong ngực, trêu ghẹo nhìn cô ta: “Thế nào, anh nói đúng là không hề uy hiếp đến em chứ? Em còn ghen tuông gì nữa.”

Nói xong, hai người lại ôm nhau hôn nhau, bắt đầu vận động giữa người lớn.

***

Sau khi Tạ Lang Nguyên quyết định xong, Tạ phu nhân nhanh chóng thu xếp hôn sự, khôn khéo như bà cũng khó tránh khỏi còn giữ lại chút tư tưởng thời đại cũ, cho rằng nam tử trước thành gia sau lập nghiệp, thành gia, cũng nên trưởng thành.

Tạ Lang Nguyên tuổi còn trẻ, tính tình lại nhanh nhẹn, yêu thích văn hóa phương Tây, hắn không chút do dự mà lựa chọn hôn lễ kiểu phương Tây thời thượng hiện nay.

Hôn lễ phương Tây được văn nhân và giới trẻ trong xã hội thượng lưu tôn sùng, Tạ Lang Nguyên là con thứ, gông xiềng trên người cũng không nhiều, hơn nữa Tạ phu nhân luôn luôn thương hắn, cũng tùy hắn làm.

Đây cũng là lần đầu tiên Tạ Nhậm Nguyên nhìn thấy Thẩm Ngân trong hôn lễ.

Quá nhỏ.

Đó là cảm giác đầu tiên của hắn.

Mày kiếm của Tạ Nhậm Nguyên nhíu chặt, nghĩ không ra tại sao nhị đệ uống mực nước ngoài nhiều năm như vậy mà còn thích cái phong tục cổ hủ muốn kết hôn với trẻ con hưng thịnh ở thời đại trước?

Dưới tấm màn che màu trắng, rõ ràng là một khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo sự mập mạp trẻ con.

Rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ, lại khoác váy cưới gả đi làm vợ người ta.

Tuy nói hiện giờ không có luật nào quy định rõ ràng nữ tử mấy tuổi mới có thể lập gia đình, nhưng Tạ Nhậm Nguyên không thích nữ tử quá nhỏ.

Nhỏ nhất cũng phải mười bảy, mười chín tuổi, hai mươi là vừa vặn.

Hắn hai mươi ba tuổi thành hôn, thê tử gả cho hắn đúng lúc chính là mười chín tuổi.

Hiện giờ hắn ba mươi bảy tuổi, nhìn Thẩm Ngân mười ba, mười bốn tuổi, tuổi tác không khác con gái cũng mình là bao nhiêu, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra chút thương hại.

Hắn tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhi của mình lập gia đình ở tuổi mười ba mười bốn.

Thẩm Ngân không chú ý tới Tạ Nhậm Nguyên vẫn luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, mơ hồ nói lời thề, kính rượu, Tạ phu nhân thông cảm cô còn nhỏ, chụp ảnh xong liền bảo nha hoàn dẫn cô về phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Ngân trở lại phòng cưới, không để ý hình tượng mà ngã xuống giường, nha hoàn kinh hoảng thất sắc vội vàng đỡ cô dậy.

“Nhị thiếu nãi nãi! Còn chưa đến giờ động phòng, ngài phải chờ Nhị thiếu gia trở về mới có thể ngủ được!”

Được rồi, không ngủ được, Thẩm Ngân ngồi dậy, khó chịu đến mức đưa tay muốn kéo tấm màn che xuống, nha hoàn kia gấp đến độ trán đều muốn đổ mồ hôi: “Nhị thiếu nãi nãi không thể tháo xuống đâu! Nhị công tử còn chưa trở về, ngài, ngài không thể tháo…”

Thẩm Ngân bĩu môi, không vui nói: “Tháo xuống thì ta vẫn là ta, Tạ Nhị còn có thể không nhận ra ta sao?”

Nha hoàn vừa nghe lệ đều muốn rơi xuống, tại sao Nhị thiếu nãi nãi lại gọi là Tạ Nhị giống như những bằng hữu của Nhị thiếu gia chứ?

Lão ma ma dạy quy củ đúng lúc tiến vào, liền nghe thấy Thẩm Ngân gọi Tạ Lang Nguyên là Tạ Nhị, hai mắt lão ma ma trợn tròn, bày ra bộ dáng muốn giáo huấn người khác: “Nếu đã làm vợ, phải lấy chồng làm trời, Nhị thiếu nãi nãi không chỉ phải gọi Nhị thiếu gia là phu quân, mà còn phải học cách hầu hạ ngài ấy…”

Thẩm Ngân tuyệt đối không sợ lão ma ma, bàn tay nhỏ bé chống lên cằm quan sát áo khoác ngoài bằng bông kiểu cũ của cô.

Lão ma ma bô bô nói một trận, phát hiện Thẩm Ngân căn bản không nghe vào tai, ánh mắt không biết đã chạy đến đâu.

Bà cảm giác nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù sao Thẩm Ngân cũng là chủ tử, hơn nữa Tạ phu nhân cũng không lên tiếng bảo mình giáo huấn cô, cho nên bà chỉ có thể đè nén tức giận, bàn tay mập mạp “ba” vỗ lên bàn trang điểm.

Thẩm Ngân bị dọa đến giật mình, vỗ vỗ ngực nhìn lão ma ma, ủy khuất nói: “Ma ma, người làm con sợ…”

Tạ Diệc Hân không biết đã chạy đến từ lúc nào phòng cưới nhìn trộm cũng bị lão ma ma dọa sợ, chỉ là cô ấy rất nhanh đã bị thím nhỏ mới tới làm cho sợ đến há to miệng.

Sao thím nhỏ còn thích làm nũng hơn cô vậy!

Tạ Diệc Hân “bịch bịch” chạy đến bên cạnh mẫu thân, kéo tay mẫu thân muốn nói chuyện với bà.

Thư Hồi đang trò chuyện vui vẻ với các phu nhân khác, không cẩn thận nghe, qua loa gật gật đầu liền đuổi cô đi.

Tạ Diệc Hân thấy thế, có chút nản lòng, nhưng vẫn rất muốn chia sẻ với người khác những gì mình vừa nhìn thấy.

Sau khi nhìn thấy Tạ Nhậm Nguyên, do dự một chút, vẫn là chạy tới nói với hắn.

“Cha, vừa rồi thím nhỏ làm nũng với ma ma.” Giọng nói hơi nhút nhát.

Tạ Nhậm Nguyên thân là trưởng tử xưa nay luôn trầm ổn uy nghiêm, tính tình khác một trời một vực so với Tạ Lang Nguyên, khi đối mặt với con gái mặc dù trong lòng có chút buông lỏng, nhưng trên mặt lại không có một chút biến hóa nào, vẫn rất uy nghiêm.

Sau khi nghe rõ nội dung, hắn không có bất kỳ dao động nào, không hề có cảm xúc mà “Ừ” một tiếng.

Vì thế trong mắt Tạ Diệc Hân liền trở thành phụ thân lạnh mặt với cô.

Cô thất vọng rời đi, để lại chén rượu trên tay, trong đầu đều là Tạ Nhậm Nguyên nói “Con làm sao vậy”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận