[TN] Chương 4: Đến nơi hẹn

[TN] Chương 4: Đến nơi hẹn

Cỡ chữ:

Chương 4: Đến nơi hẹn

Có người vui mừng liền có người buồn, sắc mặt Thẩm Châu “vèo” một phát liền biến trắng, Thẩm thái thái thản nhiên nhìn lướt qua.

Nhị di thái lập tức âm thầm liếc mắt nhìn con gái một cái, sau đó nặn ra nụ cười nói với Thẩm phu nhân và Thẩm Ngân: “Đây thật đúng là chuyện vui lớn, Châu Nhi, còn không mau chúc mừng Ngân Bảo đi?”

Thẩm Châu tuổi còn nhỏ, mặc dù đã cực lực che dấu, nhưng sự không tình nguyện trên mặt vẫn không lừa được ánh mắt Thẩm phu nhân.

Hư tình giả ý chúc mừng một phen, Nhị di thái lôi kéo Thẩm Châu rời đi, ánh mắt Thẩm phu nhân còn đặt ở cửa ra vào, phát ra nụ cười lạnh có chút khinh thường.

“Nương?”

Thẩm phu nhân quay đầu lại, kéo tay con gái nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ngân Bảo, có biết Tạ gia mời con đến làm cái gì không?”

Thẩm Ngân biết hẳn là nói chuyện hôn sự, nhưng sợ Thẩm phu nhân trách cứ mình không sớm nói cho bà biết, vì thế liền chỉ vào tên chủ mẫu Tạ gia trên thiệp mời giả ngốc: “Tạ phu nhân muốn mời con uống trà?”

Thẩm phu nhân trong lòng liền hơi tức một chút, bà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo chút mập mạp trẻ con của con gái, đột nhiên cảm thấy dường như mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.

Ngân Bảo từ nhỏ đã được bảo vệ thật tốt, con bé gả qua đó, có thể chịu được Tạ gia mài giũa sao?

Lúc chưa được chọn, trong đầu đều là chờ đợi tốt đẹp, lúc được chọn, Thẩm phu nhân lại hối hận.

Nếu không, hay là không đi?

Nhưng lúc ấy nhận được thiệp mời, cũng đã b tỏ rõ thái độ, nếu đổi ý, Tạ gia có thể buông tha cho Thẩm gia bọn họ sao?

Thẩm phu nhân ưu sầu nhìn con gái.

Thẩm Ngân không biết hoạt động tâm lý phức tạp của mẹ ruột, trong lòng cô gọi hệ thống: “Hệ thống, nhiệm vụ của tôi là gì?”

Từ khi gia nhập thế giới tới nay, Thẩm Ngân đã hỏi hệ thống vô số lần về nhiệm vụ, nhưng đều không nhận được câu trả lời, nhưng lần này, hệ thống lại trả lời.

“Tạ gia.”

Nói xong, “Bíp ——” một tiếng báo hiệu rời đi.

Thẩm Ngân há hốc mồm, đột nhiên nắm lấy tay mẫu thân, kiên định nói: “Nương, con muốn gả vào Tạ gia!”

Ánh mắt Thẩm phu nhân phức tạp: “Quyết định xong rồi sao? Lấy chồng là chuyện cả đời đấy.”

Thẩm Ngân gật đầu.

Phía trước đã không còn đường quay đầu nên Thẩm phu nhân thu liễm tâm tư, kiên nhẫn dạy con gái những việc cần chú ý.

Hai ngày sau, một chiếc xe màu đen đậu trước cổng vòm bằng đá cẩm thạch trắng điển hình của Trung Quốc.

Thẩm Ngân ngồi trong xe, hạ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về phía ba chữ “Tạ công quán” được điêu khắc như rồng bay phượng múa trên cửa đá, hít sâu một hơi.

Đây có phải là nơi cô sẽ sống sau này không?

Trong thế giới thực, cô cũng chỉ mới mười mấy tuổi, chưa từng gả cho người nào cả, Thẩm Ngân không khỏi khẩn trương.

Tài xế thò đầu ra, đối mặt với bảo vệ, lại đưa thiếp mời cho hắn. Sau khi xem qua hộ vệ vẫy vẫy tay về phía sau, cửa lớn màu đỏ thẫm chậm rãi mở ra.

Chiếc xe chạy vững vàng đi vào Tạ công quán.

Vừa xuống xe, đã có nha hoàn nghênh đón, khom lưng chào hỏi rồi dẫn đường cho Thẩm Ngân.

Trên đường đi, Thẩm Ngân nhân cơ hội này quan sát Tạ công quán.

Thẩm Ngân đã sớm nghe nói qua, so với tên thật là Tạ công quán, người Thủy Thành đều thích gọi nó là Hồng Lâu hơn.

Hiện tại vừa thấy, quả nhiên là có căn cứ.

Khác với cửa chính mang đầy phong cách Trung Quốc, đi vào trong liền có một vườn hoa ở trung tâm, ở giữa hoa viên có một hồ phun nước hình ô kiểu phương Tây phù hợp với kiểu dáng lưu hành hiện nay, đối diện với hồ phun nước chính là nguồn gốc của cái tên Hồng Lâu – ba tòa biệt thự phương Tây ba tầng xây bằng gạch đỏ.

Tòa nhà ở giữa tương đối cao, hai bên hơi thấp hơn, Thẩm Ngân liền nghĩ, đãi khách hẳn là ở nhà chính đi, ai ngờ nha hoàn dẫn đường lại xoay một vòng, đưa Thẩm Ngân đến tòa nhà ngoài cùng bên phải.

Chẳng lẽ giá trị bản thân mình còn chưa đủ cao? Thẩm Ngân thầm nghĩ.

Thực ra lại không phải vậy, bởi vì người chân chính mời cô tới không phải Tạ phu nhân, mà là Tạ Lang Nguyên.

Tạ Lang Nguyên đãi khách, chắc chắn sẽ không ở tòa nhà chính, tòa nhà chính là nơi cha hắn và anh trai hắn làm việc đứng đắn.

Nha hoàn gõ cửa trước, sau khi nhận được lời đáp lại thay Thẩm Ngân mở cửa, tự mình canh giữ ngoài cửa.

Thẩm Ngân sau khi vào cửa mới phát hiện, thì ra người hẹn cô là Tạ Lang Nguyên.

Nhưng mà nhìn lại, hai mắt Thẩm Ngân đều trợn tròn.

Giống như ngày đó, Tạ Lang Nguyên mặc áo sơ mi trắng lỏng lẻo, cổ áo mở đến ngực, vểnh chân bắt chéo cười hì hì nhìn Thẩm Ngân, bộ dáng ăn chơi trác táng vô cùng.

Cái này cũng không có gì, hắn vốn không phải là người đứng đắn gì, nhưng nữ nhân tóc xoăn mặc sườn xám màu xanh biếc trong ngực kia là ai vậy?

Thẩm Ngân không có cảm giác gì đối với Tạ Lang Nguyên, lại càng sẽ không bởi vì việc hắn ôm nữ nhân mà sinh ra cảm xúc khổ sở, sau khi chào hỏi Tạ Lang Nguyên, tò mò nháy mắt mấy cái, hỏi: “Cô ấy chính là tiểu thư Lục Bình sao?”

Từ sau khi cô được chọn, Thẩm phu nhân liền phổ cập cho cô một lần Tạ Lang Nguyên và người bên cạnh hắn.

Lục Bình là nghệ danh của Liễu Thanh Uyển, lấy tên để thể hiện thân thế quanh co của nàng.

Liễu Thanh Uyển cũng đang đánh giá người vợ mà tình lang đã chọn.

Một thân váy dài tay màu lam nhạt, da thịt trong suốt trắng nõn, mái tóc dài đen như mực bồng bềnh dài đến eo dùng dây buộc tóc lỏng lẻo cùng màu buộc lại, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn như trứng ngỗng chỉ to bằng bàn tay. Màu sắc lông mày hơi nhạt, có lẽ là do chưa từng sửa qua, không phải là kiểu dáng đang lưu hành thời nay, nhưng vẫn lưu lại cảm giác sang trọng. Mắt hạnh to tròn, bọng mắt dưới mắt đầy đặn, cười rộ lên ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn có chút ngây thơ.

Nhìn xong mặt, Liễu Thanh Uyển lại dời tầm mắt chuyển sang vóc người, tuy rằng cao gầy, nhưng mà rõ ràng còn chưa phát dục, nói tóm lại, là một đứa trẻ xinh đẹp.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận