[Nghịch lân] Chương 18

[Nghịch lân] Chương 18

Cỡ chữ:

Chương 18

Chỉ là không ngờ khi tôi gặp lại Draco đã là chuyện của hơn một tháng sau. Lúc này, cúp Quidditch các nhà đã kết thúc với chiến thắng thuộc về Gryffindor, mà trong mấy ngày này anh ấy cũng chưa từng xuất hiện trong các buổi luyện tập của chúng tôi, nhưng người đã thay đổi tuyến đường đến thư viện là tôi đây lại có thể gặp được Snape, mà việc nghiên cứu của ông ấy trong thời gian này dường như cũng có liên hệ rất lớn với Dumbledore.

Tôi đoán rất có thể nó liên quan đến lần nhập viện trước đó của Dumbledore. Dường như họ đã lên kế hoạch bí mật cho một điều gì đó, bình thường đều có thể dễ dàng nhìn thấy hai chỗ trống trong các bữa ăn, mà các giáo sư khác cũng tỏ ra bình tĩnh đến lạ thường.

Mãi cho đến khi có tin người sói đang giảng dạy trong khuôn viên trường, Hogwarts yên bình mới phá vỡ sự yên tĩnh thường ngày. Đối với người đã biết sự thật từ lâu như tôi mà nói, tất cả những gì tôi phải làm là giữ bình tĩnh và ngồi trong phòng sinh hoạt chung để quan sát phản ứng của mọi người. Phần lớn thời gian rời khỏi chúng bạn đã khiến tôi hơi lạ lẫm với những người bạn học đã gắn bó với tôi trong hai năm qua. Hơn nữa, Karen cũng dành phần lớn thời gian để hẹn hò với Zabini, hai chúng tôi có thể coi là hai người khác loại trong Gryffindor năm nay, cũng may là có người bạn tốt Ginny. Nên chúng tôi cũng không đến mức bị tách rời khỏi học sinh trong nhà.

Trong bốn nhà ở Hogwarts, ngoại trừ những con rắn nhỏ Slytherin thích hoạt động độc lập, phần lớn học sinh lớp dưới đều có thói quen hoạt động theo nhóm nhỏ.

Mọi người vẫn có chút khó tin với chuyện giáo sư Lupin là người sói, dù sao đây cũng là giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám tốt nhất ở Hogwarts trong những năm này. Tuy rằng cách ăn mặc của ông ấy có chút luộm thuộm, nhưng so với chương trình học thú vị và thái độ thân thiện, điều này cũng chẳng đáng quan tâm.

Read more

[Nghịch lân] Chương 17

[Nghịch lân] Chương 17

Cỡ chữ:

Chương 17

Thư viện có được sự yên tĩnh hiếm thấy đều là do có sự hiện diện của giáo sư Snape. Nhìn thấy chiếc bàn bị cố ý bỏ trống, tôi không chút khách khí bước tới và đặt một chồng sách xuống: “Chào buổi chiều, giáo sư.”

Snape có vẻ hơi ngạc nhiên về việc sẽ có người ngồi xuống đối diện với mình. Nhưng ông ấy cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên, gật đầu một cái khó có thể nhìn ra rồi lại tiếp tục công việc trong tay. Tôi nhìn vào cuốn sách của ông ấy, nhưng thật đáng tiếc, những chữ đó dường như được sử dụng trong thời đại của phép thuật cổ. Tôi không biết bất cứ chữ nào trong số đó, đối với tôi mà nói, những chữ đó không khác gì gà bới.

“Thật sự khó có thể thấy được giáo sư ở một nơi nào khác ngoài phòng ngầm dưới đất, ánh nắng rất thoải mái đúng không thầy?” Đối mặt với một khối băng, đương nhiên nên chủ động ra tay thì mới thỏa đáng. Tuy rằng tôi cũng không chắc câu nói này có thích hợp hay không.

Đợi lâu đến mức tôi nghĩ ông ấy sẽ không trả lời thì ông ấy ngẩng đầu lên: “Bà Pince nói mấy cuốn sách này chỉ có thể đọc trong thư viện, mà tôi lại cần đọc xong gấp.” Ý nói là tôi đã quấy rầy ông ấy. Chà, thật tiếc vì hiếm có cơ hội gặp được, tôi đương nhiên không định để nó trôi qua dễ dàng, hơn nữa, như anh ấy đã nói, bây giờ anh ấy phải ở lại đây.

“Sách này là sách cấm ạ?”

Read more

[Nghịch lân] Chương 16

[Nghịch lân] Chương 16

Cỡ chữ:

Chương 16

Năm thứ hai ở Hogwarts, nói một cách tương đối thì thật là bình lặng. Ngay cả khi không có Dumbledore, ngôi trường vẫn duy trì trật tự vốn có. Chương trình học của năm thứ hai cũng sinh động và thú vị hơn so với chương trình của năm đầu tiên. Không thể không nói, con thú có cánh đầu chim ưng thân ngựa thực sự là một loài động vật rất thân thiện, mặc dù Hagrid không cho chúng tôi được tiếp xúc gần với nó bởi vì vụ Draco bị thương, nhưng nếu đánh giá từ góc độ thuần túy, đây thực sự là một sinh vật quý hiếm và xinh đẹp.

Nhưng mà đối với Draco mà nói, những chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm chính là Hagrid phải bị trừng phạt. Đối với lần bị thương này của anh ấy, ngay từ đầu khi được Karen báo cho biết thì tôi tỏ ra vô cùng bình tĩnh, bởi vì tôi đã biết cách giả vờ bị thương nghiêm trọng này chẳng qua là để Draco báo thù Hagrid mà thôi, nên tôi cũng chẳng để trong lòng, nhưng rõ ràng những người khác không nghĩ như vậy, Ginny và Karen đều càn quét người tôi bằng ánh mắt kỳ lạ rồi thì thào nói nhỏ.

Cuối cùng còn tự ý đưa ra kết luận kỳ lạ là do tôi xấu hổ cho nên mới không đến thăm Draco. Nhưng mà kết luận này còn chưa kéo dài không được bao lâu thì Draco đã “triệu hồi” tôi, tôi cũng không biết anh ấy làm thế nào mà vừa giả vờ bị thương nghiêm trọng phải nằm trong phòng y tế, mà vẫn vừa chỉ huy một Slytherin năm thứ nhất đưa thư đến cho tôi.

Kể từ sau lần chia tay ở St. Mungo vào kỳ nghỉ hè, Draco cứ cách hai ngày lại viết thư cho tôi, đôi khi chỉ là viết hai câu chào hỏi lịch sự, đương nhiên cũng sẽ có vài lời phàn nàn về mấy yến hội quý tộc mà anh ấy phải tham gia hàng ngày, chỉ là tôi có chút không thể đoán được trong mấy dòng chữ của anh ấy mang ý oán trách hay là khoe khoang nữa. Nhưng mà việc gửi thư thường xuyên như thế này cũng khiến Ferry để tâm đến, nên ông ấy đã tiến hành một hồi giáo dục đầy tình thương cho tôi.

Read more

[Nghịch lân] Chương 15

[Nghịch lân] Chương 15

Cỡ chữ:

Chương 15

Sau cuộc gặp ở bệnh viện, mãi đến khi ngồi trên tàu để tựu trường thì tôi mới gặp lại Draco, vậy mà dáng vẻ của anh ấy lại mang đến cho tôi một cảm giác rất khác, tôi thực sự nghi ngờ không biết trong cơ thể anh có phải đang cất giấu một con quái vật nhỏ, lớn lên mới tốc độ ánh sáng mà tôi không thể nhìn thấy hay không.

Vẻ ngoài đẹp trai của thiếu niên khiến các cô gái xung quanh đỏ bừng hai má, nhưng vì ngại thân phận Malfoy, hầu hết mọi người đều chọn cách im lặng nhìn trộm, và người duy nhất hừng hực khí thế đứng cạnh Draco đương nhiên là Pansy Parkinson. Nguyên một kỳ nghỉ hè không gặp, chị ta cũng đã thay đổi đáng kể, có vẻ càng có lồi có lõm hơn, áo choàng đen rủ xuống thẳng tắp, lông mày hơi nhíu lại, lúc không nói chuyện thì đúng là một mỹ nhân không hơn không kém.

Tất nhiên, giới hạn là chị ta thực sự không nói một lời nào.

“Làm sao chị ta có thể dùng giọng nói chói tai như con vẹt của mình để đứng ở đằng đó cãi lộn không ngừng chứ!” Có vẻ như sau một kỳ nghỉ hè không gặp, tất cả mọi người đều thay đổi rất nhiều, đến cả Karen cũng trở nên biết ăn nói hơn rồi: “Vừa nãy khi đứng trên sân ga, chị ta cứ không ngừng đi xung quanh Malfoy, chị ta nghĩ chị ta là ai chứ? Một con vật cưng?” Read more

[Nghịch lân] Chương 14

[Nghịch lân] Chương 14

Cỡ chữ:

Chương 14

Mẹ tôi lấy lý do bệnh nhân cần phải tĩnh dưỡng và do có quá nhiều người đến thăm làm cái cớ mà đường hoàng dẫn vợ chồng Malfoy đến phòng tiếp khách trên tầng sáu, còn tôi và Draco thì ở lại phòng bệnh với lý do “bạn học chung trường thì cần phải giữ mối quan hệ qua lại tốt đẹp”. Những lời thốt ra từ miệng Clares luôn không đáng tin cậy, nhưng lại có thể khiến mọi người lựa chọn mặc kệ.

Lúc này tôi mới có thể yên lặng đứng nhìn người trước mặt, chỉ trong hai tháng, thiếu niên trước mặt đã vọt lên cao hơn rất nhiều, không còn là quý tộc bạch kim có chút tính trẻ con mà tôi từng thấy nữa, chân tay bắt tay dài ra, cơ thể cũng cao hơn, trên người mặc một bộ âu phục, tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, nó làm tôi nhớ lại khi tôi tặng quyển sách kia vào Giáng sinh năm ngoái, có vẻ như anh ấy cũng không có đọc kỹ sách, nếu không thì anh ấy cũng sẽ không dùng nhiều dầu dưỡng tóc như vậy, phải biết rằng thứ này cũng không quá tốt cho tóc của anh ấy.

“Em cười cái gì?” Tôi không để ý bởi vì những suy nghĩ trong lòng mà trên mặt đã bất giác cười nở nụ cười, tôi chỉ có thể cố tìm lý do bào chữa để trả lời câu hỏi của Draco, tôi cũng không muốn anh ấy biết rằng mình đang thương thay cho mái tóc của anh ấy. Read more