[KHKK] Chương 86

[KHKK] Chương 86

Cỡ chữ:

Chương 84: Mười sáu

Gió cuốn mây thư, thủy triều lên xuống.

Quốc quân Kỳ Lân của Phù Đô quốc thống nhất Trung Châu, thân chinh đình chiến, đổi quốc hiệu thành Tuy Tĩnh (bình định). Thiên hạ trời yên biển lặng, bát phương triều bái (đến bái), tôn làm Nguyên Thiên Tử. Lịch sử mới mở ra.

Tuy Tĩnh năm thứ 3, Nguyên Thiên Tử Kỳ Lân cưới nữ quan tư chưởng đâu mâu chiến giáp (mũ chiến đấu và chiến giáp) bên cạnh làm hậu, hậu cung lâu năm, không nạp phi thiếp, truyền thành giai thoại.

Tuy Tĩnh năm thứ 9, đế hậu sinh hạ một nữ, năm sau sinh thêm một tử. Từ đó quốc phúc kéo dài, trong triều an bình.

Tuy Tĩnh năm thứ 11, đại xá thiên hạ, giảm thuế miễn lao (Ngày xưa có lệ bắt dân làm việc cho nhà vua gọi là dao, ai được khỏi làm gọi là miễn dao), hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm.

Tuy Tĩnh năm thứ 18, ba mươi sáu bộ lạc Trung Châu đều quy thuận Phù Đô, từ đó đồng quỹ đồng bào, đại lục nghênh đón sự hưng thịnh chưa từng có.

Tuy Tĩnh năm thứ 22, Đế Cơ tìm hiểu đại đạo, nhìn thấy thiên cơ, trèo lên làm tu sĩ, bái nhập tiên môn.

Tuy Tĩnh năm thứ 26, Đế tử lập Thái tử, giang sơn đời đời.

Tuy Tĩnh năm thứ 38, Nguyên Thiên Tử Kỳ Lân vì vết thương cũ thời chiến mà thành tật, băng hà vào một đêm mưa, bái biệt nhân gian. Trung Châu vạn dân cùng khóc, lệ biệt một minh quân mở ra thịnh thế.

Hoàng hậu tiều tụy mà già yếu ngồi ở trước bàn hương khắc hoa văn của Nhân Hoàng bên cạnh linh đường của hắn, ngơ ngác nhìn. Mặc cho cung nhân an ủi như thế nào, cũng không chịu rời đi.

Mái tóc của nàng hoa râm, chợt cảm thấy ba mươi tám năm như một giấc mộng dài, phàm trần tục thế mấy lần trời thu mát mẻ.

“Kỳ Lân.”

Bệnh Tâm mặc hoa bào Đế hậu phượng vu cửu thiên, bàn tay già nua miêu tả bài vị này, hắn được nhân gian tôn phong một niên hiệu thật dài, trong lúc nhất thời vạn loại cảm xúc dâng trào trong ngực, tựa như dòng nước lũ mãnh liệt.

Cảm giác như vậy quá xa lạ, đây là trải nghiệm trước nay chưa từng có đối với nàng.

Ba mươi tám năm, nàng bị thức hải của Kỳ Lân vây ở chỗ này ba mươi tám năm. Chứng kiến sự hưng suy vinh nhục của một đế quốc và sự cường thịnh suy bệnh của một Nhân Hoàng nho nhỏ của nhân gian.

Cùng hắn vượt qua cuộc sống phàm nhân.

Mỹ mạo kinh thế hãi tục của nàng sớm không còn trên gương mặt tràn đầy khe rãnh năm tháng. Mỗi một đường vân, đều là minh chứng nàng và hắn vượt qua nhân gian tương nhu dĩ mạt (tương cứu trong lúc hoạn nạn). Cuộc sống bình dị, ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ và ấm áp của một phàm nhân.

Một giọt nước mắt theo cằm của nàng rơi xuống, làm vinh hoa ba mươi tám năm của Phù Đô quốc rơi vào yên tĩnh.

Đây là lần đầu tiên Thần Cơ thực sự khóc kể từ khi được sinh ra trong vũ trụ.

Cảnh tượng xung quanh bong tróc từng mảnh một, chỉ còn lại giọt nước mắt kia không ngừng rơi xuống, cho đến khi nhỏ xuống vực sâu không thấy đáy.

“Thần Cơ.”

Sau lưng Bệnh Tâm vang lên thanh âm Kỳ Lân.

Nàng quay đầu lại, trong thức hải đen nhánh, nắm bắt được bóng dáng của hắn.

“Kỳ Lân.”

“Ba mươi tám năm, ta bị nhốt trong thức hải của ngươi ba mươi tám năm.” Bệnh Tâm hướng về phía thân ảnh màu đen cao ngất gầy gò kia, đưa tay đỡ lấy những giọt nước mắt xa lạ chảy xuống cằm: “Cái này rốt cuộc, là cái gì.”

“Ta không có muốn vây khốn Thần Cơ.” Kỳ Lân đáp: “Là Thần Cơ ở lại, cùng Kỳ Lân vượt qua ba mươi tám năm kia. Thần Cơ nếm thử cuộc đời phàm nhân.”

“Ta không hiểu.”

“Thần Cơ ở trên, mời xem dưới thân ngươi là cái gì.”

Bệnh Tâm rũ mắt quét qua, trung tâm thức hải hắc ám, hang động màu đen chậm rãi lưu động sâu không lường được yên tĩnh không tiếng động: “Đây là vực sâu cuối Quy Khư?”

“Đây là động.”

“Động?”

“Nếu đi dọc theo bề mặt của một quả từ trên xuống dưới, đó là một hành trình rất dài. Nếu có một con sâu, khoan một lỗ thông từ trên xuống dưới quả đó, nàng liền có thể đi xuyên qua bên trong quả đó để trực tiếp đến một nơi khác.” Giọng Kỳ Lân chậm rãi truyền đến, hắn dần dần hiện ra từ trong bóng tối, để lộ ra toàn cảnh thân với cánh chim màu đen.

Đó là bộ dáng của hắn mà Bệnh Tâm chưa từng thấy qua.

Thông thiên pháp thụ màu đen trên người hắn trải ra dải lụa dài trang nghiêm vô tận, không ngừng xoay tròn và bồng bềnh theo từng bước chân hắn, mô phỏng quỹ tích sao trời thiên biến vạn hóa. Hàng vạn linh vũ rủ xuống từ lân phiến trên áo choàng của hắn. mỗi một cái đều lưu chuyển pháp năng uy áp vô thượng. Sức mạnh hỗn độn rung động nhẹ nhàng theo mỗi bước đi của hắn, một vị thần linh công bằng và thần thánh, tuấn mỹ vô cùng.

Đây thậm chí là pháp tướng chấn động chưa từng hiện ra khi hắn làm Bắc Đế Phong Thiên Tử. Bệnh Tâm thậm chí không cách nào kết luận, hắn hiện giờ rốt cuộc là cảnh giới mờ mịt trần thế cỡ nào.

Phồn thịnh như vậy, cường đại trước sau như một với bản thân mình như vậy.

Bệnh Tâm hoang mang, nhìn xuống cái động sâu kia: “Lỗ sâu?”

“Từ lỗ sâu đó xuyên thủng thời gian, không gian, có thể đến thập phương vũ trụ.” Kỳ Lân đứng bên cạnh nàng, nhẹ nhàng khép bả vai nàng lại: “Không… Không hẳn là mười vạn vũ trụ. Nhưng nó có thể đi đến tương lai, trở về quá khứ, kết nối với mười sáu tỷ khả năng khi sương mù vô danh sinh ra ba vị thượng thần.”

“Nói cách khác, ngoại trừ vũ trụ của chúng ta, còn có mười sáu tỷ vũ trụ khác.”

Kỳ Lân gật đầu, vô hạn ôn nhu ôm hôn nàng, không vì mỹ mạo hay là sự già nua của nàng, không phải bởi vì pháp tướng hay nhục thân của nàng: “Ta bị lạc trong thức hải, nhìn xuống vực sâu này, theo dõi mười sáu tỷ vũ trụ từ xưa đến nay. Mà Thần Cơ, đã trải qua cuộc đời của một ‘Kỳ Lân’ ở một trong những vũ trụ đó.”

“Còn những thứ khác thì sao? Vậy còn ngươi?”

“Ta nghĩ, đây là nguyên nhân Thần Cơ ở tại chỗ này.” Mùi thơm thâm trầm trên người Kỳ Lân bao phủ nàng: “Ta quan sát Kỳ Lân trong mười sáu tỷ vũ trụ, hắn đều lựa chọn yêu nàng. Hoặc là tìm kiếm, hoặc là biệt ly, hoặc là trời xui đất khiến, hoặc là tương cứu trong lúc hoạn nạn.” Hắn cường đại và kiên định trước nay chưa từng có, trong mắt là sự dửng dưng như đã xem qua tất cả thế sự biến ảo: “Mà ta, là mười sáu tỷ Kỳ Lân yêu nàng tổng hợp lại.”

Hắn từ từ nói, thức hải vô biên vô tận như mở ra tia sáng rất nhỏ.

Bệnh Tâm bị hắn ôm vào trong ngực, hai người song song rơi vào vực sâu vĩnh viễn không có biên cảnh kia!

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận