Chương 57: Độ kiếp
Bệnh Tâm làm sao biết vượt qua kiếp nạn, thấy mây đen trên đầu càng lúc càng thịnh, sấm sét từ từ đến gần, hô to trong gió: “Đồ Sơn —— kiếp nạn ngươi nói, phải độ pháp như thế nào ——”
Đồ Sơn cũng mới chỉ kim đan, trong lòng vừa hoảng vừa sợ, trước mắt trong mọi người chỉ có hắn là tu vi hơi cao một chút, cố gắng duy trì trấn định: “Tỷ tỷ tốt, cái này… Nhìn là một lôi kiếp.”
“Ta còn không nhìn ra sao?” Bệnh Tâm bị cuồng phong thổi đến tóc tai tán loạn, huyết mạch toàn thân đều đang đáp tiếng sấm mà động.
“Chính là cái sấm này a, lát nữa sẽ bang xùy bang xùy đuổi theo tỷ tỷ bổ xuống như vậy, tỷ tỷ ngươi cứ này nọ í.” Đồ Sơn khoa tay múa chân: “Cần vận linh khí cả người dồi dào, sử dụng phù chú, trận pháp hoặc pháp bảo che chở, nghịch đấu với thiên lôi ở trung tâm lôi kiếp! Sau đó như thế, sau đó như này…”
Bệnh Tâm vừa nhìn không hiểu, cũng nghe không rõ, chỉ sợ lôi kiếp này đánh nhầm bốn phía, làm Tiểu Đào, Tiểu Yêu bị thương. Liền chân đạp hư không, lăng không mà lên, bay người về phía trung tâm lôi kiếp: “Được rồi! Độ xong liền biết!”
“… Bệnh Tâm tỷ tỷ!” Đồ Sơn còn chưa dứt lời, chỉ thấy bóng người đạp trên không vài bước đã sớm bước ra khỏi trấn Tô Lai, thẳng tắp bay vào chính giữa lôi kiếp. Đợi thở hổn hển một hơi, lau trán đầy mồ hôi lạnh: “Tiểu Đào, Tiểu Yêu, chúng ta đuổi theo vài bước, thay Bệnh Tâm tỷ tỷ cầm Tứ Phương Hộ Pháp trận. Chung quy cũng có thể… Ăn ít cay đắng hơn.”
Tiểu Yêu một thân bích y sớm đã bị cuồng phong thổi bay mãnh liệt: “Tứ Phương Hộ Pháp trận cần bốn tu sĩ ngồi ở tứ phương lôi điện bảo vệ, trước mắt ba người chúng ta, sao có thể thành trận được?”
Đồ Sơn bị sét đánh làm lộ ra đuôi cáo ở dưới áo choàng: “Không phải còn có Bùi Cửu Lang sao? Bùi Cửu Lang đâu ——”
Cách đó ba trượng, trong sương phòng bên cạnh viện tử, Bùi Cửu Lang vẻ mặt ngây ngốc thò đầu ra, nhìn sấm vang lớn trên đầu, chính giữa lôi kiếp hồng mang không ngừng chớp động: “Đây là làm sao vậy?”
Đồ Sơn không kịp nói nhiều như vậy, một tay túm lấy cổ áo Bùi Cửu Lang, đạp nóc nhà liền đi đến lôi kiếp bên ngoài trấn.
Bùi Cửu Lang không hiểu ra sao, lại bị nâng lên không trung, sợ tới mức kêu loạn.
“Sư phụ ngươi bỗng nhiên độ kiếp, đến quá gấp, mượn ngươi dùng chút.” Đồ Sơn lòng nóng như lửa đốt, giải thích đơn giản, “Chính là… Hộ tiêu, hiểu không?”
Đây chính là nghề chính của Bùi Cửu Lang, trong chốc lát đã hiểu được.
Bốn người ngựa không ngừng vó chạy ra khỏi trấn Tô Lai, kiếp vân bao phủ bên ngoài ốc đảo, âm u che khuất ánh sáng mặt trời mọc. Đồ Sơn chỉ điểm trận vị tứ phương, dạy Bùi Cửu Lang ngồi phương Bắc trận: “Chỉ chìm tâm thiền định, khí đi tiểu chu thiên, vận đến thiên linh, hai tay nắm chặt. Ngươi hiện giờ còn đang Luyện Khí, còn chưa nhập môn, không chắc đã chịu được uy áp của hộ trận. Nhớ kỹ, mặc kệ có đau đớn đến đâu, cũng không được buông tay chạy trốn, bằng không sư phụ ngươi có thể sẽ buông tay nhân gian đó. Hiểu chưa?”
Bùi Cửu Lang không rõ ràng lắm, dứt khoát gật đầu.
Bốn người chia làm bốn vị trí trong sa mạc dưới đám mây, cách nhau mười trượng, ngồi thiền tĩnh khí. Đồ Sơn tại Nam, đè ở cuối trận, miệng đan chu (đỏ) từ từ đọc, phun uế trừ bầu không khí; lưỡi thần chính luân, toàn mệnh dưỡng thần.
Khi bốn người ngồi xuống hơi mang trận văn chợt sáng lên, ánh sáng bảo vệ bốn phương chiếu vào trong lôi kiếp.
Cùng lúc đó, mây lôi trên bầu trời đánh đâu thắng đó, thiên địa mờ mịt không ánh sáng, tựa như luyện ngục. Một kiếp vân màu đen ngây ngô kia không ngừng chớp động, quấy rầy, ngẫu nhiên hiện ra một bóng người nho nhỏ bên trong ánh sáng đỏ.
“A a a a a——” Trong mây đen, xa xa truyền đến một tiếng gào thét thống khổ của Bệnh Tâm.
Trận pháp bốn người hộ vệ chợt tối sầm lại, điện quang loạn lưu, tiếng nổ vang gần như đánh nát màng nhĩ! Điện quang chói mắt giống như một thanh kiếm sắc bén, trong nháy mắt cắt qua bầu trời. Vòng cung lấp lánh kia, một đường chạy xuống từ trong mây, thẳng đến mép trời vẫn chưa tiêu!
Đồ Sơn bị chấn đến linh khí loạn dũng, cảm xúc dâng trào như biển. Đây là lôi kiếp Kim Đan sao? Sao lại có thể hủy thiên diệt địa như vậy! Hắn cố gắng duy trì tâm trí, nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy quần áo cả người Bùi Cửu Lang sớm đã như sợi, máu mũi chảy không ngừng, chỉ là Luyện Khí chi thể sao có thể chịu được kiếp vân thô bạo này, lòng bàn tay cháy đen. Hắn tựa hồ là dùng hết toàn lực cắn chặt răng, đúng là như lời dặn dò của Đồ Sơn —— mảy may cũng không nhúc nhích.
Đồ Sơn còn chưa kịp may mắn, chỉ thấy trên bầu trời hồng quang đại tác, trong chốc chốc sấm như mưa.
“A!!” Sâu trong tầng mây, Bệnh Tâm lại kêu lên một tiếng giận dữ.
Một đạo lôi đình lại đột nhiên xuất hiện, từ trong mây chém thẳng xuống!
Đồ Sơn thầm nghĩ không ổn.
Lôi kiếp Kim Đan tầm thường không quá một kích, vì sao lôi kiếp của Bệnh Tâm lại không dứt, thiên phạt thịnh thế to lớn như thế, không kém gì hỏa kiếp của Kỳ Lân?! Chạy cũng không kịp, chỉ có thể thúc dục linh khí cả người liều mạng che chở, bao phủ tới bốn người trong trận.
Lôi đình ầm ầm hạ xuống! Cho dù có Đồ Sơn dùng linh khí ngăn cản, Bùi Cửu Lang chung quy cũng chịu không nổi, thân thể như máu nổ tung, bay ra xa trăm thước, sống chết không biết.
“Ầm ầm…” Lôi kiếp lại sáng, mơ hồ lại có điện quang lần thứ ba súc thế.
Xong rồi… Lòng bàn tay Đồ Sơn bọt máu bắn tung tóe khắp nơi, nhìn vô cùng thê lương.
Trận thủ không có người, màn sáng Tứ Phương Hộ Pháp trận bị triệt. Bệnh Tâm tỷ tỷ có biết kiếp nạn này của mình kỳ lạ hiếm thấy, có thể so với thiên phạt không? Nếu độ kiếp thất bại, không biết còn có thể bảo tồn thân thể hay không?!
“Ầm ầm…”
Hồng quang càng sáng, lôi kiếp kế tiếp lại xuống sau ba hơi thở.
Linh lực Đồ Sơn cũng đã cạn kiệt, mất hết can đảm, thầm nghĩ kêu Tiểu Đào, Tiểu Yêu chạy trốn trước. Nếu thật sự không được, chỉ có thể lấy nội đan của mình ra, xem có thể thay Bệnh Tâm tỷ tỷ chịu một kích này hay không.
Cũng không biết còn chịu được mấy chiêu…
“Oanh…” Lôi dình kia cuối cùng súc thế đầy đủ, điện quang màu đỏ lập tức hiện ra.
Một mảnh điện quang sấm sét, ầm ầm giáng xuống!
…… Nội đan Đồ Sơn đã phun đến cổ họng, đột nhiên cảm thấy trận pháp dưới thân lại sáng lên! Hắn mở mắt, nhìn về phía trận vị phương Bắc, nơi đó có một người ngồi ngay ngắn, tay bóp trận quyết, quần áo tung bay. Linh khí của hắn từ từ lưu chuyển, một lần nữa thắp sáng Tứ Phương Hộ Pháp trận.
Không phải người khác, chính là Thiếu Tư Kiếm.