Chương 49: Dâm quật
Hương thơm ngọt ngào và mềm mại, làm cho mọi người đầu váng mắt hoa.
Bệnh Tâm dù chưa từng thấy qua, cũng biết không phải thứ tốt gì, lập tức bấm ngón tay nín thở, che đậy linh khí chống đỡ.
Trần bá kia trên tay cầm một cái khăn vuông, chỉ có một mặt có thuốc mê gắt gao che miệng mũi Bệnh Tâm. Ước chừng sau mười hơi thở thấy thiếu nữ yếu đuối kia không còn một tiếng động, lúc này mới buông tay, lộ ra một tia ý cười âm trầm.
Chỉ thấy hắn mượn ánh trăng, mở cái nắp trên giỏ trúc bên trái đòn gánh ra, nhét Bệnh Tâm vào. Lúc này mới cảm thấy mỹ mãn từ từ thở dốc một hơi, khiêng giỏ trúc tiếp tục đi sâu vào trong rừng rậm.
Bệnh Tâm cuộn người nằm trong giỏ tre, lắng nghe cẩn thận trong chốc lát.
Bước chân Trần bá nặng nề, không giống tu sĩ, chỉ là mãng phu tầm thường. Lúc này giỏ trúc vững vàng, hắn bước đi thong thả nhưng vững vàng, có thể nghĩ đến trong giỏ trúc bên phải… Có lẽ cũng có một người nào đó.
Lưu manh? Bán người?
Mặc cho hắn là cái gì, dù sao cũng chỉ là phàm nhân không cần lo lắng.
Nín thở ngưng khí, ước chừng một nén nhang, Bệnh Tâm mơ hồ nghe được bên ngoài truyền đến tiếng rượu quyền huyên náo. Trong khoang mũi tràn vào một đợt huyết khí nồng đậm, giống như còn có… Tiếng khóc của nữ tử.
Nắp giỏ trúc mở, dường như có người khiêng nàng ra, kế tiếp là cảm giác nặng nề ngã vào trên thứ gì đó mềm mại, còn có tiếng cửa gỗ khóa lại.
Bệnh Tâm nâng mí mắt lên.
Đập vào mắt là một căn phòng củi cũ nát nhỏ bé, trên mặt đất loang lổ đều là vết máu khô lại, đối diện, là một bức tượng Lục Nhai tẩy kiếm đã sớm bị rách nát.
Bức tượng pháp này chính là tạo hình của chiến thần Lục Nhai khi báo tin chiến thắng trở về, cầm Trảm Tiên Kiếm trần truồng rửa sạch máu trên người trong Ô Liên Trì ở Dục Hải.
Trước khi Dục Hải rơi xuống, thế gian liên có kiếm tu đặc biệt mê đạo, hết lần này đến lần khác thờ phụng bức tượng này, mục đích tu luyện cảnh giới “Tâm bất nhiễm uế, đạo kiếm hợp nhất”.
Bức tượng trước mắt này đã phủ đầy bụi bặm, phía trên có vết nứt dày đặc, tựa như một tượng đất bị lột da vứt bỏ.
Bệnh Tâm vừa thấy rõ, lòng đau như khoét, vội vàng tiến lên lau bức tượng đầy bụi bặm kia.
Sau lưng có người đè vai nàng lại, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Lúc này Bệnh Tâm mới quay đầu lại, tinh tế quan sát cảnh tượng trong phòng.
Trong căn phòng củi không lớn, trong góc có ba bốn thiếu niên thiếu nữ cuộn mình tử khí nặng nề. Tuổi tác nhìn đều là khoảng mười bốn mười lăm, cả người đều là vết thương chằng chịt, hấp hối. Thiếu nữ đều ăn mặc đồ rách rưới, dường như từng bị bạo lực xé rách.
Người đè lại vai Bệnh Tâm, là một thiếu niên lang lớn tuổi hơn một chút, nhưng cùng lắm mới mười tám, mặc dù mặt mày tuấn tú, nhưng cả người đầy bùn đất. Trên người hắn tràn đầy dấu vết bị roi đánh qua, nhẹ nhàng ghé vào sau tai Bệnh Tâm, nhỏ giọng nói: “Suỵt.”
Bệnh Tâm cúi đầu nhìn, máu tươi trên cổ tay thiếu niên đầm đìa, dường như là cọ xát tránh né dây thừng mà tạo thành.
Thiếu niên kia thấy Bệnh Tâm không nói lời nào, chỉ cho rằng giống như thiếu nữ khác đã bị dọa đến choáng váng, tay vội vàng lau tro hương bùn đen rải rác trước bức tượng Lục Nhai, rồi lau lên mặt Bệnh Tâm: “Đừng lên tiếng, trốn vào trong góc. Ta là Bùi Cửu Lang, giống như ngươi đều là bị bắt đến.”
“Đây là nơi nào?” Bệnh Tâm tùy ý để hắn biến mặt mình thành đen sì sì, lạnh nhạt hỏi.
“Chiến Thần Điện cũ bên ngoài Nguyệt Thành, đã hoang phế ba mươi năm.” Thiếu niên tên Bùi Cửu Lang túm lấy tay Bệnh Tâm, kéo nàng về một góc: “Ngươi cuộn người vào góc đừng lên tiếng, đừng để bọn họ nhìn thấy.”
“Họ là ai?”
Bùi Cửu Lang lắc đầu: “Ta không biết, có lẽ là sơn phỉ. Ta chỉ nghe bọn họ nói, muốn bắt thiếu niên thiếu nữ dưới hai mươi tuổi, tiến hiến cho ai, liền có thể đổi lấy tiền tài. Nơi này có lẽ là ổ trộm của bọn họ. Ta…” Nói đến lời này, thanh âm của hắn có chút khàn khàn vô cùng nhỏ: “Trong nhà ta vốn làm vận chuyển, gặp phải làn sóng cướp bóc này, hiện tại bị chia tách cùng phụ thân và tỷ muội. Nếu họ còn sống, họ sẽ đến tìm ta. Ngươi chớ sợ, hai cô nương ở góc tường tỉnh lại sẽ kinh hãi khóc rống, liền bị kéo ra ngoài chà đạp. Đợi lát nữa ngươi trốn phía sau ta, bọn họ uống rượu say, sẽ không dây dưa quá lâu.”
Bệnh Tâm nghiêng đầu, nhìn bộ dáng Bùi Cửu Lang kia.
Thiếu niên tuy nói thể trạng tinh kiện, nhưng lại không có nửa điểm linh khí.
Bản thân khó bảo toàn, còn muốn giải quyết khó khăn cho người khác.
Lại nhìn quanh một vòng, chợt cảm thấy một chỗ kỳ quặc, hỏi hắn: “Bùi Cửu Lang, tên cướp kia vừa rồi chỉ đưa một mình ta vào?”
Bùi Cửu Lang khó hiểu: “Cô nương đây là ý gì.”
Vậy cái người khác ở trong giỏ là ai vậy?
Đang nghĩ đến nơi này, liền thấy cửa chính sài phòng kia bị người một cước đá văng ra.
Hai đại hán vạm vỡ cả người mùi rượu, dường như ném cái gì đó nặng trịch vào, miệng hùng hùng hổ hổ: “Mẹ nó, lão Trần xuống tay cũng quá không biết nặng nhẹ! Nhìn các tiểu nương nhi như hoa như ngọc, lại bị hắn làm cho buồn bực muốn chết! Đáng tiếc còn chưa chơi được hai lần!”
Người kia lại nói: “Không phải hôm nay bắt hai tiểu nha đầu sao? Một người khác ở đâu, nhanh chóng bắt đến cho đám nam tử thoải mái một chút!”
Bệnh Tâm trong bóng đêm bị Bùi Cửu Lang che nửa thân thể, cẩn thận quan sát thứ bị ném vào, mới phát hiện là thi thể cua một nữ hài tử.
Cô nương kia nhìn mười bảy mười tám tuổi, má đào vai ngọc, một thân váy màu lam nước bị kéo đến nát vụn, nội sam ren hoa bách hợp màu xanh da trời vẫn còn treo trên cổ tay, lộ ra hơn phân nửa vai trắng như tuyết. Thấy sắc mặt nàng xanh trắng, môi đen nhánh, hiển nhiên là lúc bị hạ mê dược đã bị bịt chết, hai mắt trừng đến thật lớn.
Mặt mày còn có hai phần tương tự Bùi Cửu Lang?
Bệnh Tâm còn đang nghi hoặc, liền thấy Bùi Cửu Lang đang ngăn cản trước người mình cực kỳ run rẩy.
Một tiếng hét giận dữ tê tâm liệt phế vang lên trong phòng củi nhỏ hẹp: “A tỷ!!!”
Bùi Cửu Lang gần như là điên rồi, chợt bò về phía trước, trên tay cầm lấy một cây gậy gỗ mục nát trước tượng Lục Nhai liền xông lên về phía hai tên côn đồ kia: “Chịu chết đi!!”
Tên côn đồ ở cửa kia thấy tiểu tử này như phát điên vọt tới, trong miệng khạc ra cục đờm, nhấc chân đá một cái, một cước đạp Bùi Cửu Lang trở về.
Chỉ nghe thấy phanh một tiếng, tượng đất của Lục Nhai bị Bùi Cửu Lang đè đến nát vụn.
Bệnh Tâm chỉ cảm thấy đáng tiếc không chịu nổi, đứng dậy đi nhặt mảnh vỡ tượng trên mặt đất. Bức tượng kia có từ lâu đã sớm hư hỏng, ngón tay Bệnh Tâm non nớt mò mẫm vài cái trong đống đất, chỉ nhặt ra chuôi kiếm Trảm Tiên Kiếm là còn nhận ra bộ dáng.
“Nha. Cô nàng kia không phải ở đây sao, mau kéo ra thống khoái chút!” Tên côn đồ ở cửa thấy Bệnh Tâm tự mình chạy ra, vẻ mặt tràn đầy nụ cười, xoa xoa tay liền muốn tiến vào.
Bùi Cửu Lang trên mặt đất vốn bị trọng thương, mới vừa rồi bị một cú đá kia làm chảy máu không ngừng, ho liên tục vài ngụm máu, cả người run rẩy chống người lên. Hắn lắc lư hai ba cái, thử ngăn cản Bệnh Tâm.
Lưu manh ợ rượu, kinh hãi nói: “Chậc, vẫn là một con chó xương cứng.” Nói xong ba bước thành hai bước, từ bên hông rút ra một thanh đại đao sắc nhọn dùng cắt cỏ, giơ tay hung hăng cắm một cái, đúng là cắm ở trên đùi Bùi Cửu Lang: “Con mẹ ngươi!”
Bùi Cửu Lang rầu rĩ kêu đau một tiếng, máu tươi trong nháy mắt thấm ướt bùn đất khô trên mặt đất, thân thể bởi vì cực kỳ thống khổ không ngừng co giật: “A a a…” Hắn gần như là nghẹn ra một hơi từ trong phổi, hai tay ôm lấy hai chân tên lưu manh: “Mau chạy… Đừng giống a tỷ ta…”
Nói xong miệng mũi máu chảy không ngừng, âm thanh dần dần yếu đi.
Bệnh Tâm không biết hắn nói cho ai nghe, là mình, hay là hai cô gái đang cuộn mình trên mặt đất, hoặc là nói cho thi thể a tỷ hắn nghe.
Thượng cổ Thần Cơ hoành đại cổ kim thần thức mênh mông, bởi vì bi thương và đau đớn của một nhân loại không đáng kể, bỗng nhiên có chút kinh ngạc nho nhỏ.
“Chạy… A a a a… Mau chạy đi…” Bùi Cửu Lang còn chưa dứt lời, liền bị tên côn đồ kia một cước giẫm lên đầu, nhất thời miệng máu bắn tung tóe.
“Tiện cốt.” Tên côn đồ kia mắng một câu, đưa tay đến bắt Bệnh Tâm đang nhặt mảnh vụn.
Nhưng lại nghe được tiếng kêu khẽ chấn động màng nhĩ ——
Tranh!
Bên trong phòng củi hiện lên một trận hơi mang, cửa sổ bốn phía run rẩy giật giật, có khe hở vụn vặt bò đầy vách tường.
Chỉ trong nháy mắt, trong ngực tên côn đồ giẫm lên đầu Bùi Cửu Lang xuất hiện một cái lỗ lớn như miệng bát, trợn tròn mắt, ngã xuống dưới khí tuyệt mà chết!
Hai ngón tay Bệnh Tâm khẽ đặt song song, Kim Xà Tiên trên cổ tay quấn quanh như vòng tay, bàn tay nhẹ nhàng thu hồi, quần áo bay múa bình tĩnh. Con ngươi đen nhánh của nàng nhìn về phía một tên hung đồ khác còn đang sững sờ ở cửa, phun ra một chữ.
“Cút.”