Chương 25: Thanh Khâu (h, phật châu nhét vào d*m huyệt)
Trong một tòa cổ tháp ở vùng ngoại ô Nguyệt Thành, trước thanh đăng bồ đoàn yên tĩnh.
Một nhà sư trẻ tuổi mặc một chiếc tăng y màu trắng, đầu đội mũ trùm đầu, chắp tay trước người đọc kinh văn. Nhưng thấy tướng mạo hắn trang nghiêm tuấn mỹ, thân hình cao lớn, tăng y màu trắng có thêm vài phần hơi thở cấm dục thanh tịnh.
Trong “Tức tai kỳ vũ kinh” (kinh cầu mưa) mà các tăng nhân dâng trước người có một bức tranh tượng Khổng Tước Minh Vương từ bi đang cầm một đóa hoa sen nở trong một trong những tay đang mở.
Cửa viện gỗ bị người “Két két” một tiếng đẩy ra, một mỹ nhân mắt phượng da thịt như tuyết loạng choạng chạy vào, thanh âm mang theo nức nở: “Thiền Giám thánh tăng, giúp nô gia đi!”
Thanh âm tụng kinh của tăng nhân được gọi là Thiền Giám chợt dừng lại, nhìn ra ngoài phòng, hơi có chút khác biệt: “Thanh Khâu cô nương?”
“Ngài giúp nô gia đi, mạng nhỏ của nô gia sắp không giữ được rồi!” Nữ tử bị gọi là Thanh Khâu kia lã chã bước đi, lảo đảo đi vào trong phòng, một tay đóng cửa lại, trong tay áo mang theo một làn gió thơm: “Thiền Giám thánh tăng, đều nói miếu Khổng Tước Minh Vương phổ độ chúng sinh, ngài đại từ đại bi cứu nô gia đi!”
“Thanh Khâu cô nương…” Thiền Giám vội vàng đứng dậy, niệm một câu phật hiệu với Thanh Khâu: “Ngày thường ngươi thường xuyên làm việc thiện ở láng giềng, bần tăng cũng tận mắt nhìn thấy. Nếu Thanh Khâu cô nương gặp nạn, tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực giúp ngươi, không biết cô nương làm sao vậy?”
“Nô gia hôm nay đi suối Nguyệt hái thuốc, không may bị độc trùng cắn.” Hốc mắt Thanh Khâu đỏ đến lợi hại, nước mắt liên tục rơi ngã ngồi trên bồ đoàn: “Chỉ sợ sống không lâu… Ác trùng kia độc tính lợi hại, cần người có tu vi hút độc ra mới có thể sống sót. Cầu xin thánh tăng công đức vô lượng, cứu tiểu nữ tử đi!”
“Cái này…” Thiền Giám hơi do dự: “Bần tăng…”
“Nô gia tự biết thân thể thánh tăng thanh tịnh, trải qua nhiều năm Phật tu không thể phá đại phòng nam nữ. Nhưng chỉ là hút trùng độc ra mà thôi, cầu xin thánh tăng cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng tháp đi!” Thanh Khâu càng nói càng suy yếu, từ từ nằm trên bồ đoàn khóc đến hai má ửng đỏ, nhìn rất là đáng thương.
“Vậy…” Thiền Giám không đành lòng nhìn thấy nàng đáng thương như thế, cuối cùng cũng đồng ý: “Thanh Khâu cô nương chớ thương tâm, bần tăng tất nhiên sẽ toàn lực tương trợ. Không biết cô nương bị thương ở đâu?”
Thanh Khâu dùng một tay lau nước mắt khóe mắt, một tay vén làn váy màu xanh đậu mỏng như cánh ve lên. Bắp đùi trắng nõn trơn mềm của thiếu nữ từ từ lộ ra không sót một chút nào, vừa nhìn liền thấy là chỗ chân tâm dương chi ngọc, bên trong đùi rõ ràng có thể thấy được một điểm nhỏ hơi sưng đỏ: “Là ở chỗ này…”
Thiền Giám chỉ liếc mắt một cái, vành tai liền đỏ lên.
Thanh Khâu quần áo lộn xộn, khóc thút thít đến lợi hại, một đôi chân ngọc run rẩy, chỉ khẩn thiết cầu xin: “Nô gia đau quá, thỉnh thánh tăng thi ân cứu nô gia.”
“Thân thể băng thanh ngọc khiết của cô nương, sao mà, sao mà…” Thiền Giám rất là dồn dập, lại có chút luống cuống tay chân.
“Nếu thánh tăng sợ phá hư thanh quy, nô gia liền che mắt thánh tăng đi.” Thanh Khâu nhu nhu nói: “Nếu mắt đã không thấy, liền không tính là phá giới.”
Thiền Giám thấy nàng đáng thương, trên má còn treo nước mắt, miễn cưỡng đáp ứng: “Chỉ có thể như thế.”
Thanh Khâu lấy ra một mảnh khăn trắng từ trong tay áo ám hương phù động, che ở trước mắt Thiền Giám: “Thỉnh thánh tăng cứu mạng.”
Trước mắt Thiền Giám là một mảnh sương trắng, đưa tay sờ một cái, lại đụng phải da thịt mềm mại của thiếu nữ, cả người hắn cứng đờ. Xúc cảm như tơ lụa kia cực kỳ xa lạ, còn mang theo nhiệt độ mê người.
Thanh Khâu lại cầm tay hắn, hướng dẫn hắn vươn vào bên trong đùi nóng rực: “Chính là nơi này.”
Phật môn từ bi, Thiền Giám xoay ngang, phủ môi lên.
Thân thể mềm mại của nữ tử trong nháy mắt chạm vào cánh môi, mềm mại tựa như trứng gà. Tim Thiền Giám đập như sấm, chỉ nhắm mắt mút, mới cảm thấy một mảnh ấm áp, vội vàng phun ra. Lại nghe nữ tử xinh đẹp ngâm kêu: “Ưm…”
Nàng kê như mèo gãi tim, không biết vì sao trên người lại dần dần nóng lên.
“Thánh tăng, trùng độc chưa thanh, còn có nơi này…” Thiếu nữ dẫn hắn lại lệch đi hai tấc.
Hắn phủ lên, lúc này cánh môi lại chạm đến thứ càng thêm mềm mại ướt át, đầu lưỡi vươn ra chính là ngọt ngào như cam lộ. Thiền Giám đang muốn nói ra nghi hoặc, lại cảm thấy khăn trắng trước mắt từ từ trượt xuống.
Xuất hiện trước mặt chính là nhụy hoa hồng ướt át giữa chân nữ tử, màu sắc phấn nộn như lõi đào đầu xuân, giữa hai phiến huyệt môi trơn bóng mơ hồ vết nước, bao bọc một quả hồng to bằng hạt đậu.
“Thanh Khâu cô nương!” Thiền Giám kinh hãi.
Thanh Khâu lại quấn lấy thân thể Thiền Giám, mềm mại đến mức giống như không có xương cốt, cúi đầu cầu xin: “Thánh tăng, trùng độc kia chỉ sợ đã xâm nhập vào trong cơ thể từ lâu, Thanh Khâu đau quá ngứa quá. Thỉnh thánh tăng ban pháp khí thay nô gia xua đuổi liệt độc đi…”
Thân Thiền Giám như bị sét đánh, ánh mắt vội vàng dời đi: “Không biết, không biết cô nương muốn pháp khí gì.”
“Nghe nói chuỗi hạt Bồ Đề mười tám viên trên tay thánh tăng là dùng để ngày đêm tụng kinh Phật, thỉnh thánh tăng dùng thánh vật này nhét vào thân nô gia giải trừ độc tố, cứu lại mênh nô gia!” Thanh Khâu nói xong lại uyển chuyển khóc lóc: “Nếu không phải cùng đường ta cũng sẽ không cầu khẩn thánh tăng như thế, nhưng nếu không có thánh vật chỉ sợ không trừ tận gốc, nô gia cũng không sống được bao lâu!”
Thiền Giám không lay chuyển được, chỉ đành gỡ phật châu trên tay xuống.
Phật châu mượt mà được Thiền Giám xoay vòng tụng Phật ngày đêm, sáng đến có thể soi gương, mang theo mùi đàn hương. Viên Phật châu đầu tiên chạm vào chân tâm của Thanh Khâu, liền nghe Thanh Khâu vặn vẹo thắt lưng khẽ ngâm lên.
“Thanh Khâu cô nương nhịn một lát…” Thiền Giám nhíu mày ninh thần, chỉ đành cứu người trước. Thấy hắn nghiêng gò má qua, dùng ngón trỏ đâm phật châu mượt mà vào thủy huyệt xinh đẹp dưới thân nữ tử.
Từng hạt châu cào lên vách thịt, cả người Thanh Khâu vặn vẹo như rắn, rất là động tình. Lại thấy tăng lữ tuấn mỹ thèm muốn đã lâu cuối cùng cũng bước vào thiết kế của mình, trong lòng tràn đầy vui mừng, ngoài miệng cố ý nói ra lời trêu chọc: “Tay thánh tăng thật lạnh, trên ngón tay còn có vết chai mỏng, nhét đầy huyệt nô gia, khắp nơi đều cọ xát đến… A a… Hai viên, ba viên… Phật châu quả nhiên pháp lực cao cường, lại ấm áp đều làm nô gia chảy nước…”
Thiền Giám nghe dâm ngữ không chịu nổi của nàng vào tai, lại làm bụng dưới nóng đến lợi hại, đành phải nhắm mắt lại đưa phật châu đưa vào trong: “Thanh Khâu cô nương lại nhẫn nhịn.”
“Thoải mái như vậy… Phật châu của thánh tăng thật nóng, lại tới rồi lại tới… Mười tám viên thật sâu, đều đâm vào hoa tâm của nô gia… Hoa tâm vừa tao vừa ngứa bị Phật châu nhét vào cửa cung… Hu hu… Tay thánh tăng thật thoải mái…”
Hô hấp Thiền Giám hơi nóng, không dám động nữa, chỉ đâm mười tám viên Phật châu vào, vội vàng thu tay lại. Ai ngờ động tác không nhìn, lại không cẩn thận gảy lên đậu đỏ vểnh lên của Thanh Khâu.
Hai chân Thanh Khâu đan xen: “A a a… Đại sư đánh vào hoa hạch của người ta!!” Liền tự thân chảy ra một cỗ nước trong suốt, ép cả chuỗi Phật châu ra.
Phật châu tràn đầy dâm thủy rơi vào trên bồ đoàn màu xanh, lạch cạch một tiếng.
“Thanh Khâu cô nương, bần tăng đã làm theo lời ngươi nói…” Thiền Giám không dám nhìn yêu nữ ngọc thể hoành trần trước mặt, thắt lưng nóng đến lợi hại, trong đầu không ngừng nổ tung.
Nhưng dương nguyên ăn đến miệng Thanh Khâu há có thể buông tha, chỉ nghiêng nghiêng ngả ngả quấn lấy, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve dương vật khó nhịn mà ngẩng đầu dưới thân Thiền Giám: “Nhưng thân thể nô gia vẫn rất ngứa, chỉ sợ là muốn kim côn của thánh tăng đến giúp trừ tà một phen, mới có thể tốt lên được!” Nói xong, nàng nâng thân thể ướt át lên, tay kia tách mật huyệt đầy nước: “Thánh tăng ngài chỉ cần liếc mắt một cái đi, nhìn thịt đáng thương của nô gia này, muốn ngài thông qua dòng nước gây phiền lòng này mới có thể tốt lên được!”