Chương 105: Hồi cuối
Khi Bệnh Tâm dần dần tỉnh lại, nàng đã ở trong vòng tay của Lục Nhai.
Lục Nhai ôm ngang nàng, vội vàng muốn trở về Dục Hải. Bệnh Tâm dựa vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim nhiệt liệt của hắn, ánh mắt lại nhìn về phía Côn Luân dưới nhân gian.
Trên cánh đồng cỏ phì nhiêu trắng noãn bên cạnh Thiên Trì, Tuyết Điện đứng sừng sững như một tòa tháp kình băng điêu ngọc thế. Giữa đêm trời quang đãng, gió núi nhẹ nhàng. Bệnh Tâm mơ màng bị Kỳ Lân ở một bên khoác vũ y cho.
“Ưm?” Vẫn còn cơn buồn ngủ, nàng khép y phục trên người, nhìn về phía Kỳ Lân.
Thậm chí không cần nàng, Kỳ Lân đã nói: “Lục Nhai đến Thiên Trì đón nàng về.”
“Trường Sinh quân đâu?” Bệnh Tâm dụi mắt.
“… Ở Côn Luân.” Lục Nhai một đường đón gió mang mưa hướng về Dục Hải, chỉ vì sợ có con yêu nghiệt nào đó lại đến quyến rũ linh hồn và cướp người.
Bệnh Tâm đột nhiên bừng tỉnh: “Không có chuyện gì chứ.”
Lục Nhai gần như là nặn từng chữ ra từ kẽ răng: “Không sao.”
“A huynh bây giờ là thân thể phàm nhân, đừng quấy rầy hắn.” Bệnh Tâm sợ Lục Nhai sẽ làm điều gì đó khác thường, nghĩ đến Trường Sinh quân hiện đang bị lưu vong tại phàm, lòng yêu thương không dứt.
Kỳ Lâm nhíu mày: “Trường Sinh quân nói như vậy sao?”
Bệnh Tâm nghi hoặc: “A, không phải sao?”
Lục Nhã nhớ lại pháp của Trường Sinh quân vừa nãy, đó là mọt thần thông khó mà với tới. Biểu cảm lúc này của hắn chính là hai chữ hạ tiện, cau mày chậc một tiếng. Cuối cùng cũng không nói ra.
Kỳ Lân như có điều suy nghĩ, chỉ nói: “Có quan trọng không?”
Bệnh Tâm suy nghĩ cẩn thận: “Cũng… Không quan trọng lắm.” Côn Luân ở phía xa dần biến mất, càng ngày càng mờ mịt dưới mắt nàng: “A huynh có đạo của hắn. Dù hắn là trụ thần cũng được, hay là phàm nhân cũng tốt. Ta chỉ cần biết, hắn vẫn là hắn, vậy là đủ rồi.”
…
Dục Hải và Cửu Trọng Thiên dần dần tiến vào một khoảng thời gian yên tĩnh và lâu dài.
Vào lúc sáng sớm, Bệnh Tâm cầm một nắm linh quả, đi xem Lục Nhai đang tẩy kiếm bên Ô Liên Trì.
Thật lâu trước đó Ô Liên Trì cũng không được gọi là Ô Liên Trì, ban đầu nó được gọi là “Thanh Liên Trì”.
Sau đó, Lục Nhai trở thành chiến thần, mỗi lần bị thương, hắn đều dùng nước ở nơi này rửa sạch máu trên thân thể, dần dần nhuộm màu hoa sen trong hồ bơi. Sau đó nó liền được gọi là Ô Liên Trì.
Bức tượng bị chính thanh kiếm của Lục Nhai chém đứt đã được dựng lại, phía dưới đình đài là một tấm màn che nặng nề, rất ít ai lui tứi.
Nếu như hắn hào hứng, hắn liền làm ở chỗ đó một hồi. Còn nếu như hắn hăng hái bất mãn… Ừm, Lục Nhai không có thời gian “hăng hái bất mãn”.
Như vậy liền có thể cọ xát ra rất nhiều quang cảnh.
Buổi trưa Kỳ Lân giải quyết sự vụ của Phong Đô, Hoàng Tuyền, Âm Phủ và Dục Hải. Bệnh Tâm liền lắc la lắc lư đi đến xem xét một phen.
Thay vì nói là đi xem xét thì chi bằng nói là đến điểm danh.
Có một số việc cần Thượng Thần Cơ chỉ thị, nhưng Kỳ Lân làm việc xưa nay kín kẽ, thật sự không cần phiền nàng phải đến làm gì.
Hầu hết họ đều tranh thủ lúc hắn làm việc nghiêm túc để đắm chìm, Bệnh Tâm ở một bên cầm bút cào hắn, cầm giấy chọc hắn, cứ vậy mà quyến rũ hắn.
Nếu như hắn không để ý tới, nàng liền cảm thấy rất không hài lòng. Còn nếu hắn để ý, chính là nàng tự mình chuốc lấy cực khổ phải chịu chỉnh đốn một phen.
Thiên Xu nhận tôn hiệu Tập Nhân gian, ti chưởng trật tự chính trị của thế giới và làm việc với Bắc Đẩu Thất Tinh. Cuối cùng, hắn được phong làm Cửu Thiên Tứ Phúc Thiên Hoa Kim Kiếm Linh Quang Thần Quân. Sách tấu kể lại những chiến sự nhân gian và thay đổi của triều đại, đồng thời chi phối sự hưng suy hưng thịnh của võ vận thiên địa.
Theo cách nói của Lục Nhai, nó chỉ là như là chức văn thư phải thường xuyên hành tẩu ở nhân gian, làm gì xứng với danh hiệu Thần Quân tôn quý.
Nhưng trên thực tế lại là do ghen tị, vị trí trật tự chính trị này sau này sẽ quản lý bổng lộc của Chiến Thần như hắn được nhiều hay ít. Nếu làm điều gì đó không phù hợp, còn có thể đặc biết đến nhắc nhở chỉ trích.
Nhưng mà, cũng rất bận rộn.
Mỗi ngày khi đến hoàng hôn, Thiên Xu sẽ từ nhân gian trở về một chuyến, mang cho nàng một ít trái cây ngào đường, hình nhân giấy, áo trâm váy lụa, dỗ dành nàng mỉm cười một hồi lâu.
Sau đó, nàng lại xoay người và chạy lên giường của A Âm.
Sau khi Thương Long ngã xuống, Long Quân tứ phong không có chủ, vốn cũng có người đề xuất phong A Âm là Thần Long trước điện. Đó chính là chức Long Thần chi chủ công đức hiển hách, được nhân gian tôn sùng.
Nếu A Âm đồng ý, ngay cả vảy rồng trên áo bào của Nhân Hoàng trên đời cũng sẽ phải thay thế bằng màu đen của hắn.
Chưa kể đề nghị như vậy đa phần đều có chút vỗ mông ngựa của Thượng Thần Cơ nàng, nhưng A Âm lại không đồng ý Long Chủ.
A Âm chính là Âm, khi hắn bị đuổi đến Côn Luân tránh thế, hắn cũng không bởi vậy mà thấy cô dơn, tự nhiên cũng sẽ không vì rồng mất chủ mà muốn tiến thêm một bước. Đây là điều mà Bệnh Tâm yêu ở hắn, yêu hắn vì tính nết thanh tỉnh thận độc, yêu trái tim bình ổn và sâu thẳm của hắn, yêu sự dịu dàng mãi mãi không ngừng của hắn.
Những ngày như vậy quá mức an nhàn, như thể sẽ mãi mãi không có tận cùng.
Nếu muốn nói về sự kiện lớn gần đây, sự kiện lớn nhất chỉ có tiệc thăng thiên ở Bạch Ngọc Kinh.
Bệnh Tâm được Thái Bạch Tửu Tiên mời đến.
Hoa ở Bạch Ngọc Kinh nở quá tốt, liên miên không dứt, long trọng diễm lệ.
Giữa các đình đài lầu các, trăng tròn chiếu xuống, Bệnh Tâm mặc một bộ đồ đen, mái tóc màu bạc lay động theo gió, lượn lờ rơi xuống bàn.
Hồng Loan Tinh Quân ngửi ngửi mùi rượu, cười nói: “Thần Cơ nhập tiệc, bốn vị kia không đến cùng ngài sao?”
Bệnh Tâm mỉm cười ngồi xuống, tự rót rượu Thái Bạch Tửu Tiên đích thân ủ: “Mọi người đều bận rộn, ta chính là người nhàn rỗi nhất trên đời này.”
Thái Bạch thấy rượu xanh được rót vào chén của nàng, vô cùng đau khổ, hắn vỗ vỗ đầu gối hô to: “Thần Cơ tốt, chậm một chút! Chậc chậc chậc, đổ ít thôi! Đây chính là rượu mà Tố Tâm tiên tử đặc biệt dùng hoa vong tình để ủ ra, hiếm có lắm đấy!”
Thiếu Lăng Thánh Nhân vội vàng túm ống tay áo của hắn: “Hôm nay là tiệc thăng tiên, Tửu Tiên đừng keo kiệt những thứ này. Nếu ngươi còn muốn thì lát nữa ta sẽ mang đến cho ngươi!”
Bệnh Tâm thu váy, mỉm cười uống một ngụm, hỏi thăm về tiệc thăng tiên: “Cửu Trọng Thiên cũng không có dâng tấu, Dục Hải chưa từng nghe nói qua. Không biết là vị nào thăng Tiên Quân?”
Hồng Loan Tinh Quân cười sang sảng một tiếng: “Thẩm Cơ không biết, hắn chỉ là một Tán Tiên nho nhỏ thôi, Dục Hải và Cửu Trọng Thiên tự nhiên cũng không cần quan tâm. Hôm nay người này vừa mới vũ hóa ở nhân gian, mới trèo lên Bạch Ngọc Kinh. Ban đầu là một người phổ lời hát khúc ở là nhân gian, hắn đã viết “Anh Hoa Tập”, chết trong chiến loạn. Nghe nói hắn am hiểu nhất là phê phán những tệ nạn của thời đại, được gọi là Minh Thiện Tiên Nhân.”
“Ta chỉ biết Bạch Ngọc Kinh có rất nhiều Tán Tiên, có người giỏi thơ giỏi ca, thì ra là còn có phổ hí.” Bệnh Tâm vui vẻ, chống cằm cười đáp: “Quả nhiên vẫn là Tán Tiên tốt, tất cả họ đều là xưa nay chưa từng có.”
Vừa nói đến đây, liền thấy trong mây ở tám phương có văn hào cổ kim ùn ùn kéo đến.
Có Thanh Nguyên Đạo Nhân, Đông Pha Tiên Quân, Giá Hiên Tướng Quân, lại có Hương Sơn Tiên Sĩ Bạch Nhạc Thiên, Chung Sơn Ẩn Tiên Lý Trọng Quang, Lăng Già Sơn Nhân Nạp Lan Dung Nhược, Thấu Ngọc Tiên Tử Lý Dịch An…
Y quan ngồi đầy nơi này phong lưu đầy màu sắc, nói không hết.
Bệnh Tâm hơi say, ngồi trong những màu sắc rực rõ này, để mặc cho sương sớm dính khắp người. Nàng nhìn người đến người đi vô cùng náo nhiệt, cười đến mặt mày đều cong.
“Thần Cơ đang cười cái gì vậy?” Hồng Loan Tinh Quân hỏi nàng.
“Ừm…” Bệnh Tâm hơi suy nghĩ: “Cảm thấy nhân gian thật tuyệt vời. Ngươi nhìn những vị trước mắt này đi, đi đến nhân gian một chuyến, đều có văn thải đẹp đẽ, thật hay nha.”
“Nhân gian mà, có ai không thích chứ.” Hồng Loan Tinh Quân xua tay: “Chỉ có những thứ này thôi sao?”
“A huynh của ta vẫn còn ở nhân gian, cái này còn tốt hơn.” Bệnh Tâm say đến gương mặt ửng đỏ, nghiêm túc trả lời.
Hồng Loan Tinh Quân như có điều suy nghĩ: “Trường Sinh quân không nói khi nào sẽ trở về sao?”
“Huynh ấy không nói. Thỉnh thoảng ta vẫn xuống tìm huynh ấy hai ngày, nhưng cũng câu cá giã thuốc, pha trà ngắm hoa.” Bệnh Tâm cười yếu ớt: “Huynh ấy tự có sự sắp xếp của riêng mình. Nếu như huynh ấy muốn trở về, đương nhiên là chuyện tốt. Nếu như huynh ấy còn ở nhân gian, trên người huynh ấy sẽ dính chút khói lửa nhân gian. Điều đó… Làm cho hắn tốt hơn nhiều.”
“Khói lửa nhân gian?” Hồng Loan Tinh Quân ti chưởng tình ái hợp hoan sờ sờ cằm: “Đó là mùi vị gì?”
“Đó là một hương vị tinh tế, ấm áp, mệt mỏi lười biếng nhưng chân thực.” Bệnh Tâm gẩy gẩy tiên trâm trên búi tóc: “Mặc dù nó nhỏ, nhưng lại rất sâu sắc, có thể xoa dịu tất cả những tiếc nuối do năm tháng dài đằng đẵng lưu lại.” Nàng chọn lựa từ ngữ ở trong đầu, trả lời một cách chân thành: “Ta cũng nói không nên lời khói lửa nhân gian là cái gì, chỉ là trong lần đi nhân gian này, đột nhiên tìm được linh tê. Có lẽ, trong những người văn khúc thi phú ngồi đầy ở đây, chắc chắn có người có thể nói được, cái gì là khói lửa nhân gian.”
Đúng lúc này, hắn lại nhìn thấy mây bay như dệt bên ngoài Bạch Ngọc Kinh, chính là vị tiên nhân mới đang vũ hóa mà đến.
Bệnh Tâm nhìn về phía xa xa, đó là một lão giả tóc bạc nhanh nhẹn khỏe mạnh, râu trắng tung bay, khí khái buông thả.
Tiếng chúc mừng của Tán Tiên bốn phía liên tiếp truyền đến: “Là Minh Thiện Tiên Nhân ——”
“Không biết vị Minh Thiện Tiên Nhân này khi còn sống đã sáng tác những vở h í gì, có nổi danh truyền đời hay không?” Bệnh Tâm tò mò, nói ra nghi vấn.
Lập tức, Tán Tiên bát phương ở Bạch Ngọc Kinh đều nhìn về phía Bệnh Tâm
Thái Bạch Tửu Tiên đã sớm say bí tỉ, miễn cưỡng lắc quạt: “Tất nhiên là có, chư vị và Thượng Thần Cơ cùng tụng một phần trong đó thì như thế nào?”
Ngay lập tức, áo thơm tóc mai, lụa màu tung bay, tin bay đầy trời.
Mọi người mỉm cười, nước đón ánh trăng, hương hoa quấn lấy mùi rượu, tiếng tụng sôi nổi từ từ truyền đến…
-Toàn văn hoàn thành-