Chương 104: Sao băng
Mấy ngày nay Diễn Tuyết Tông bận rộn với công việc thu đệ tử mới vào môn phái, đúng lúc mấy ngày nữa tu sĩ khắp thiên hạ có võ đạo hội, chính là thời điểm mọi thứ đều phiền phức.
Bùi Cửu Lang chân trước vừa đưa tiễn Thiên Xu và Nguyệt Đức, lúc này hắn đang xử lý những bức thư và quà tặng bên trong đại Tuyết Điện.
Mặc dù cũng bận rộn, nhưng lại có sư phụ trở về.
Cảm giác có ai đó làm chỗ dựa khiến hắn cảm giác được sự ấm áp sau khi xa cách đã lâ. Ngay lúc hắn chuẩn bị đặt vài quyển sách lên tủ sau đại điện, Bùi Cửu Lang đột nhiên nghe thấy một trận chấn động rất nhỏ bên ngoài núi Côn Luân.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thử, chỉ thấy sắc trời bên ngoài cửa số đã đen hết. Màu đen này rất khác với màu của đêm, nó là một đám mây mù không thể phá tan, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau.
Sáu đệ tử đời thứ nhất bên ngoài điện thăm dò nhìn về nơi xa, thấy ở nơi xa nhất trong dãy núi liên miên, bốn tia sáng rực rỡ đang từ từ đến gần. Ngay lập tức, trời đất ảm đạm, như thể tai họa của thế gian đang từ từ rơi xuống từ thiên khung.
Bùi Cửu Lang không hiểu sao, bước nhanh ra đứng ở ngoài điện, ngay lập tức che chở cho các đệ tử phía sau mình. Trong cơn gió dữ dội, bầu trời càng lúc càng ảm đạm, uy hiếp dần dần đến gần, thổi đến mức sợi tóc của hắn bay toán loạn trong gió. Hắn cảm thấy không tốt, phất tay giơ cao kiếm. Thanh kiếm xương Thương Long trong tay lại sợ đến mức không chịu ra khỏi vỏ, cũng không biết bên kia có lai lịch như thế nào.
Trong chớp mắt, bốn tia sáng rực rỡ đã đến gần bên ngoài ngọn núi. Bùi Cửu Lang hít sâu một hơi, hạ quyết tâm liều chết bảo vệ kiếm tâm. Hắn ngang nhiên hiến máu cho vỏ kiếm, đầu ngón tay cầm kiếm bị chèn ép đến trắng bệch. Chỉ kêu các đệ tử dưới trướng: “Né tránh!”
Trước khi sáu tên đệ tử chạy trốn, bọn họ liền nhìn về phía đám ánh sáng đang đi tới, dẫn đầu là một kiếm khí màu đỏ như máu——
“…” Không có ai ra ngoài lại làm càn và cuồng ngạo như thế cả.
Bùi Cửu Lang ngay lập tức nhận ra kiếm khí đó, cảm thấy nó rất quen thuộc!
Mặc dù không biết tại sao lại trêu chọc đến vị này, nhưng lại chỉ sợ rằng nếu kiếm khí này thực sự rơi xuống, toàn bộ Diễn Tuyết Tông này sẽ lập tức bị trảm thành bột. Trong lòng Bùi Cửu Lang kinh hoàng, muốn tiến lên ngăn lại, nhưng lại bị ép đến mức không thể di chuyển. Trong phút chốc, trong lòng hắn đã xoay chuyển ngàn lần, tự hỏi liệu mình có thể dùng hết sức lực chặn một đòn bằng Thương Long Cốt Kiếm hay không.
Nếu như có thể trộm được chút thời gian để cho đệ tử có thời gian chạy trốn, cũng coi như công đức vô lượng.
… Nhưng mà bây giờ. Đó là thời hoàng kim của Lục Nhai.
Lục Nhai ở thời kỳ hoàng kim. Trong “Lịch Thần Thống Kỷ” có miêu trả thời kỳ ấy chính là “Dữ dội và sắc nét, uy đạo thiên hạ. Kiếm ý khát máu, hủy diệt bốn châu. Võ vận hưng thịnh, vạn nước ở tám phương đều bị khuất phục.”
Chẳng lẽ việc sửa gương đã xảy ra trục trặc gì đó và khiến hắn tức giận?
Bùi Cửu Lang hạ quyết tâm, cứu người quan trọng, cho nên hắn bước một bước về phía cuồng phong gào thét.
Nói thì chậm nhưng làm thì rất nhanh. Nhưng đột nhiên, hắn lại nhìn thấy mười vạn dải pháp thụ lơ lửng ấm ấm kéo đến từ phía sau hắn, phô thiên cái địa lao đến từ chỗ Thiên Trì.
Chỉ trong chớp mắt, đã nuốt chửng kiếm khí kia.
Thiên địa lập tức trở nên rõ ràng.
Pháp thụ chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, giống như phù dung sớm nở tối tàn, nó mờ dần trở lại hướng Thiên Trì.
Bùi Cửu Lang nhìn thấy người mang theo kiếm khí màu đỏ trên không trung: “Sư cha…”
Không trung truyền đến bốn tiếng trả lời: “Ừ.”
Bùi Cửu Lang vội vàng chắp tay.
Một đám đệ tử của Diễn Tuyết Tông đứng sau lưng Bùi Cửu Lang nhìn thấy bốn vị đại năng trên không trung, trợn mắt hốc mồm.
Lục Nhai thấy kiếm ý của mình bị pháp thụ đến từ Thiên Trì nhẹ nhàng linh hoạt thôn phệ. Hắn giẫm lên hư không, liếc nhìn Bùi Cửu Lăng một cái, giọng điệu không tốt: “Pháp thụ kia là cái gì vậy?”
Mồ hôi lạnh sau lưng Bùi Cửu Lang còn chưa khô, hắn cũng không biết: “Ta chưa từng nhìn thấy.”
“Yêu nghiệt kia thì sao?”
“Yêu nghiệt gì?” Bùi Cửu Lang thực sự rất vô tội.
Lục Nhai buồn bực vô cùng, Trảm Tiên Kiếm quét ngang: “Ta nghe nói ngươi chứa chấp một tu sĩ.”
“Hôm nay, khi trời vẫn còn chưa sáng, sư phụ nói ngài đi câu cá với hắn ở Thiên Trì.” Đến giờ Bùi Cửu Lang mới hiểu ra một hai phần, khuyên nhủ không được, mà không khuyên nhủ thì cũng không ổn: “Cũng không phải là yêu nghiệt gì, chỉ là một người đáng thương không có nơi ở…”
Còn chưa nói xong, chỉ thấy Lục Nhai trước mặt đã biến mất.
Kỳ Lân nhìn lướt qua Diến Tuyết Tông, tay rơi xuống bậc thềm: “Bùi Cửu Lang.”
Lông tơ trên người Bùi Cửu Lang run lên, thận trọng đáp: “Đại sư cha…”
Biểu cảm trong mắt Kỳ Lân không rõ ràng, hắn dường như có chút bất mãn, vừa định lên tiếng.
“Thôi.” Chúc Âm cười hiền từ, bước lên phía trước hai bước, khẽ vuốt vai Bùi Cửu Lang: “Không sao đâu. Chiến thần xưa nay thích ghen tuông, cứ để hắn gây chuyện đi. Thần Cơ xưa nay vẫn sủng ái hắn, nhưng vẫn có chừng mực.” Hắn lại dặn dò: “Chuẩn bị chút rượu và trà đi, hiếm khi gặp mặt. Sau khi tìm được Thần Cơ, chúng ta sẽ đến.”
“Tam sư cha…” Bùi Cửu Lang cảm thấy như mình được đại xá, hắn gần như cảm thấy mình đã trở về ba mươi năm trước, chỉ muốn ôm lấy đùi Chúc Âm. Trên trời dưới đất thật sự chỉ có một người tốt, đó chính là tam sư cha, hu hu hu.
Lại nói về phía bên này.
Trong lòng Lục Nhai tức giận, mang theo gió theo mưa, đánh về phía Thiên Trì. Còn chưa đến gần hắn đã tức giận không kiềm được, hắn nhìn thấy trong Thiên Trì sâu thẳm xanh biếc ở phía xa, giống như một miếng ngọc bội xinh đẹp. Một chiếc thuyền nhỏ dập dờn trên mặt hồ, những bông tuyết như những tinh thể băng bay lơ lửng khắp nơi, trông thật thật lãng mạn.
Nghĩ đến lúc này không biết là nàng đang chèo thuyền với ai trên hồ, hoa tiền nguyệt hạ (bên hoa dưới trăng), nhưỡng nhưỡng tương tương (làm chuyện xấu hổ), điều này càng làm hắn nổi giận.
Nghĩ như vậy, Lục Nhai khẽ xì một tiếng, dứt khoát giơ tay tế ra Trảm Tiên Kiếm ở không trung, thúc giục sát khí muốn giết người. Mặc cho hắn là yêu nghiệt quỷ mị gì, một tên cũng không được sót lại.
Hắn muốn xóa bỏ bên cạnh quân chủ, đáng tiếc hào quang giết người rơi xuống dứt khoát trong giây tiếp theo, xé rách trời đất. Ngay cả tuyết xung quanh Thiên Trì cũng không thể ngừng run rẩy, và nó bắt đầu sôi sùng sục như một trận tuyết lở.
Nhưng đột nhiên, một luồng không khí trong trẻo quét qua. Sát khí vốn vận sức chờ phát động không chịu quay đầu của Lục Nhai lại bị gió kia đẩy đi, giống như đánh vào bông, đột nhiên biến mất trong không khí.
Tuyết trên núi tan đi.
Ở trung tâm gợn sóng đang dần bất động, ống tay áo của Trường Sinh quân từ từ hạ xuống, linh khí trời đất tiến vào trong cơ thể hắn, thần mang thanh tịnh thánh khiết vô cùng.
Lục Nhai khó có thể tin híp híp mắt.
Trường Sinh quân dỗ dành Bệnh Tâm đang ngủ trên đùi mình, nhìn về phía Lục Nhai, đưa tay vuốt tóc nàng, giống như huynh trưởng bình thường đang dỗ dành muội ngủ. Hắn nhẹ giọng nói: “Chiến thần bình tĩnh chớ vội.” Pháp năng của hắn bình tĩnh lại, toàn thân nhìn qua lại như thịt xương phàm thai, không hề gợn sóng: “Nàng mới ngủ thôi. Chớ đánh thức nàng.”
“…” Yết hầu của Lục Nhai khẽ nhúc nhích: “Trường Sinh quân?”