[KHKK] Chương 102

[KHKK] Chương 102

Cỡ chữ:

Chương 100: Tiên hạc

Con hạc kia đã chết, đôi cánh của nó bị đóng băng vì tuyết, đôi mắt mở to và cái mỏ thì hơi mở.

Bệnh Tâm lùi lại một bước, tim đột nhiên nhảy lên hai ba nhịp, sau đó mới lắng xuống.

Rõ ràng đã qua ba mươi băm, nhưng nàng vẫn có cảm giác tim đập nhanh đối với cái chết.

Thật nực cười khi nghĩ rằng vị thần ti chưởng tử vong lại có một nỗi sợ hãi không thể tả xiết về cái chết.

Đây là điều mà nàng chưa hề có trước khi bước vào thế giới phàm trần.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy cái chết là khi nàng ở trong hỗn độn đầu tiên và đang đi theo Trường Sinh quân. Nàng vô cùng tò mò về mọi thứ, nhìn những cuộc sống nhỏ bé mà hắn tạo ra tiếp tục nhân lên trong thế giới rộng lớn.

Thế giới này rất thú vị, chỉ cần ngươi không chú ý, rất nhiều điều có thể xảy ra. Nhưng thế giới này cũng rất nhàm chán, bất kể thay đổi kiểu gì, nó đều vẫn ở đó.

Gió và mưa bảo vệ nó, thảm họa thử thách nó, lịch sử biện chứng nó, thời gian kiểm tra nó.

Đột nhiên, một ngày nọ, nàng tìm thấy một con chim ở một vùng đất sấm sét. Loài chim này rất lạ, nó không di chuyển, không vỗ cánh, chỉ im lặng.

Nàng nhặt con chim này từ nhân gian lên, xem xét cẩn thận và hỏi Trường Sinh quân: “A huynh, gia hỏa này không bay.”

“Đây là Lôi Điểu của vùng đất sấm sét, nó cùng Hoa Tư đã sinh ra Phục Hy và Nữ Oa.” Trường Sinh quân mặc một thân bạch y, sánh vai đứng cạnh nàng trên mây, trong giọng điệu của hắn không có buồn bã hay thương hại: “Số mệnh của nó đã kết thúc, sẽ phải chết.”

Bệnh Tâm ngửa đầu nhìn Trường Sinh: “A?” Lại cúi xuống nhìn thi thể lạnh lẽo trong tay mình: “Đây là chết sao? Thế những sự sống khác có chết không?”

“Đây là sự sống đầu tiên. Bởi vì muội đến, cho nên có cái chết.”

Bệnh Tâm như có điều suy nghĩ.

Đó là một trọng lượng rất nhẹ, nhiệt độ lạnh lẽo trong lòng bàn tay, nàng thậm chí có thể nhìn thấy màu xanh đen nhạt ở mép mỏ của nó, lông nó rụng xuống và những dấu hiệu mục nát cũng dần dần xuất hiện trên thịt của nó.

Lúc đó nàng không nghĩ nó đáng sợ, nàng chỉ nghĩ đó là điều tự nhiên.

“Lôi Điểu đã chết, vậy sau đó thì sao.” Nàng chỉ quan tâm đến những gì xảy ra sau đó.

Mặt mày Trường Sinh quân trầm thấp, hắn mở lòng bàn tay ra, nhẹ nhàng tiếp nhận thi thể kia tới, chậm rãi đóng lại.

Khi bàn tay đẹp mắt của hắn mở ra lần nữa, không có gì trong đó cả.

Một linh hồn nhỏ bé bay trở lại trên tóc của Bệnh Tâm.

Vị thần chịu trách nhiệm về cái chết đã chứng kiến cái chết đầu tiên mà không hề có sự buồn bã. Nàng rất nhiệt liệt, cũng rất lãng mạn, thoáng cái đã bị thu hút bởi một cái gì đó thú vị hơn, bắt đầu quan tâm đến bình minh và hoàng hôn, thủy triều, mùa xuân và mùa hè.

Cho đến ba ngày sau.

Trong đầm lầy của vùng đất sấm sét, Bệnh Tâm lại tìm thấy một cái gì đó mới tinh, một thứ mà nàng chưa từng thấy trước đây.

Đó là một bảo bối hiếm lạ và khó thấy.

Đó là một quả trứng Lôi Điểu nho nhỏ.

Trên đây có lẽ là tất cả những gì nàng biết về cái chết.

Bệnh Tâm ngừng suy nghĩ. Nàng cúi đầu, cúi người xuống nhặt con chim kia lên, cũng chỉ vào cổ nó, thăm dò cái chết của nó.

Mùi thơm đọng lại trong phòng thuốc chật hẹp, thời gian chậm rãi trôi.

Sau tấm màn che nặng nề, một giọng nam trầm thấp nhưng yếu ớt vang lên: “Người tới là ai?”

Bệnh Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, ở chỗ sâu trong phòng thuốc, nàng bắt gặp một bóng người: “Ngươi là ai?”

Bóng người khẽ nhúc nhích, phát ra vài âm thanh đồ sứ va chạm, hẳn là đang nghịch lọ thuốc chày giã, dường như hững hờ mà chậm rãi trả lời nàng: “Ta không phải đệ tử của Diễn Tuyết Tông.”

“Vậy sao lại ở đây?”

Ba mươi năm trước, Long Âm Kiếm Tôn đã cứu ta ở bên bờ biển, cho phép ta ở lại đây và làm người môn khách.”

“Môn khách…” Bệnh Tâm vén lên một phần màn che, dáng người kia lại rõ ràng thêm một phần: “Không phải là tu sĩ sao?”

“Cũng coi như là tu sĩ, lang bạt không có nơi ở.” Giọng nói nhẹ nhàng trả lời nàng.

“Ta là sư phụ của Bùi Cửu Lang.”

Giọng nói nhẹ nhàng lại có thêm hai phần dịu dàng: “Hóa ra là sư tôn.”

Bệnh Tâm cười rộ lên, đi về phía bóng người kia, trêu ghẹo nói: “Ngươi không phải đệ tử trong môn phái, sao ngươi lại gọi ta như vậy, học Cửu Lang gọi sư tôn. Nơi này chính là Dược Đường trước đây của A Âm, ngươi ở đây làm gì?”

“A Âm?” Giọng nói đó có chút do dự: “Chẳng lẽ là Chúc Long Sơn Thần sao? Ta đã được nghe đồn.” Ngược lại dường như hắn đã những thứ trong tay xuống, cũng vén một tấm màn che nặng nề về phía Bệnh Tâm: “Hình như đã là chuyện của ba mươi năm trước.”

“Không phải tất cả mọi người đều biết về sự sống lại của Sơn Thần sao?”

Giọng nam có chút ý cười: “Xin lỗi, ta đã không còn nhớ rõ những chuyện xảy ra trước khi rơi xuống biển.”

“Mất trí nhớ?”

“Có lẽ, ta chỉ nhớ vụn vặn vài chuyện.” Hắn nhìn không quá chắc chắn: “Nói chính xác, thì chỉ nhớ một chút.”

Bệnh Tâm ngược lại cảm thấy thú vị: “Có tình huống như vậy sao? Chỉ nhớ một chút thôi sao?”

“Chỉ mơ hồ nhớ một người.” Nam nhân kia đi về phía nàng, tiếp tục kéo một tấm màn khác lên.

Hai người đứng đối diện nhau, cách một lớp màn che trắng như tuyết.

Giống như mặt trời và mặt trăng bị ngăn cách bởi hành tinh xanh thẳm, sao băng và mây trời bị ngăn cách bởi dải Ngân hà, biển và bầu trời bị cách một mặt băng…

“Người nào?”

Hắn không trả lời, một đôi tay gầy gò sạch sẽ vươn ra từ bên cạnh tấm màn che.

“Hả?” Bệnh Tâm ngẩn người.

“Con hạc non đó.” Hắn nói.

“À…” Bệnh Tâm đặt cái xác nhỏ lên tay hắn.

Hắn cứ như vậy mà nhẹ nhàng khép lòng bàn tay lại, giấu đi thi thể của con chim.

Bệnh Tâm nhìn một chút, đột nhiên nhận ra điều gì đó, dưới tấm màn, vươn tay ra và nắm lấy tay hắn.

Bàn tay hắn quá lạnh, nó đang từ từ mở ra.

Bệnh Tâm đột nhiên có chút lo lắng, lại đè lại tay của hắn.

Nàng đã từng nhìn thấy những gì trong đó.

“Sao vậy?” Nam nhân hỏi nàng.

“Ngươi tên gì?”

“Sao?”

“Người tên là gì?” Nàng có chút vội vàng.

Nam nhân không trả lời nàng ngay lập tức.

Bàn tay Bệnh Tâm có chút lạnh lẽo, mu bàn tay chậm rãi mở lớp màn che cuối cùng mỏng như lụa ra, dần dần để lộ ra bóng dáng của người bên trong.

Đó là một nam nhân gầy gò mặc đồ trắng, tóc đen như sa tanh, chạm đến mặt đất lạnh lẽo. Hắn đứng đó, bả vai thẳng tắp, thân thể sạch sẽ không chút tỳ vết, đang chậm rãi nâng mí mắt lên.

Chiếu vào trong đôi mắt vàng của Bệnh Tâm chính là một đôi mắt đen nhánh. Nó giống như đợt sương mù đầu tiên vào sáng sớm, không thể phá tan được bóng tối.

“…” Khóe môi Bệnh Tâm khẽ nhúc nhích, không dám gọi tên hắn.

Lông mày hắn sắc bén như kiếm, hắn nhẹ nhàng hạ mắt xuống nửa tấc, trả lời câu hỏi của nàng: “Tiên nhân vuốt tóc ta, dạy ta kết tóc…” Giọng nói vô cùng dịu dàng: “Trường Sinh.”

Giọng nói của hắn rơi xuống, mười ngón tay mở ra câu đố trong lòng bàn tay.

Vô số tiên hạc vỗ cánh bay ra từ trong đó.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận