Chương 7: D*m độc (H, hoa tâm bị mài đến chảy nước)
Nàng vốn không biết những thứ này. Xà tính dâm loạn, độc của nó là hung dữ nhất, điều này vẫn là biết từ chỗ Thanh Khâu.
Thanh Khâu vốn là Nữ quân của Hồ Tiên chi tộc, rất hợp ý với nàng. Sau khi phi thăng liền tới Dục Hải làm tiên quan, ngày thường hai người tán gẫu trên trời dưới đất nào là thần quan nào làm việc tàn nhẫn, vị tiên quân nào eo tốt, qua lại liền xưng tỷ muội hợp nhau.
Thanh Khâu chuyên âm dương giao hợp, lại tu hợp hoan, nam tiên quân đều tôn nàng một tiếng Thanh Khâu Bồ Tát. Bệnh Tâm thường xuyên cười nàng: “Đâu phải bồ tát, chỉ sợ là quỷ yêu nữ chuyên đoạt mạng ép tinh khí người.”
Thanh Khâu liền nói: “Thần Cơ tỷ tỷ chớ có giễu cợt, ta cũng đâu có mị cốt thần thân như tỷ tỷ, chọc cho các lang quân hồn vía mộng quẩn. Chỉ đành dùng xà độc, dâm quả, lừa gạt để nếm thử dương nguyên của các tiên quan.”
Đúng rồi, khi đó thứ ở trong bình nhỏ của Thanh Khâu, chính là độc rắn màu xanh bực này.
Trước mắt hơi thở Thiên Xu đã mang theo sương trắng, cả người nóng đến lợi hại, khóe mắt bởi vì tình cảm mà đỏ lên, cố gắng phất tay áo, thanh âm đã khàn khàn: “Ngươi… Đi mau!”
Bệnh Tâm quay đầu lại nhìn sương mù chướng khí dày đặc, lại nhìn nam nhân trước mắt: “Tiểu sư thúc nếu Kim Đan nội thiêu, cẩn thận tẩu hỏa nhập ma. Đến lúc đó, không ai có thể sống.” Huống chi hiện giờ nàng cũng chỉ là thịt xương phàm thai, tiến vào đầm độc sinh tử khó lường, hơi suy nghĩ: “Nước suối trong suốt rét lạnh, không bằng tiểu sư thúc tiến vào trong nước vận khí điều tức, hoặc sẽ có hóa giải.”
Thiên Xu đã nhẫn nại đến cực hạn, đẩy Bệnh Tâm ra, xoay người liền bùm một tiếng lao vào trong dòng suối lạnh như băng.
“Tiểu sư thúc─” Bệnh Tâm hai bước đuổi kịp dò xét nhìn về phía con suối, chỉ thấy dưới ánh trăng đen kịt, dòng nước dần dần dập dờn mở ra vài vòng gợn sóng, sâu không thấy đáy, làm sao còn nhìn thấy người.
Đợi năm hơi thở, lại còn chưa thấy Thiên Xu đứng lên, duy chỉ thấy một kiện khinh y (áo nhẹ) từ từ nổi lên mặt nước.
Bệnh Tâm thầm nói không ổn, đưa tay xuống nước vớt người: “Tiểu sư thúc?”
Đã thấy trong nước đột nhiên vươn ra một bàn tay, ào ào kéo Bệnh Tâm vào trong nước.
Dòng suối lạnh lẽo dán lên thân thể trần trụi mà nóng lên của nam nhân. Còn không đợi nàng thấy rõ, chỉ cảm thấy môi răng bị cạy mở rất không thèm nói đạo lý.
Đôi môi Thiên Xu mềm mại mà ấm áp, đầu lưỡi lại bá đạo linh hoạt, cường thủ hào đoạt soán lấy hương vị của nàng.
“Ưm…” Bệnh Tâm hơi kêu lên một tiếng đau đớn.
Thanh âm nàng nhẵn nhụi mà ngọt ngào, cả thân thể mềm mại như không xương, tựa như muốn hòa vào trong nước vậy. Rõ ràng nói mười tám tuổi, eo lại nhỏ như rắn, ngực trắng như ngọc mềm nhũn muốn mạng. Thiên Xu tình dục nhuộm đến hai mắt đỏ lên, trong đầu chỉ kêu gào một ý niệm.
Làm nàng.
Hai tay thon dài không nói lời gì mà dò xét vào quần áo ướt đẫm nước, xúc cảm mịn màng nơi hai chân nàng giống như tơ lụa.
Bệnh Tâm đột nhiên bị hoảng sợ, không ngờ dâm độc này lại mãnh liệt như vậy. Lại cảm thấy vật nóng bỏng của nam nhân sau lưng vừa cứng vừa nóng, như loan đao đặt ở giữa hông, càng giãy giụa, càng lún vào.
Nhiệt độ nước lạnh lẽo lại không tắt được khô nóng của hắn, mơ hồ có thể thấy nước trên vai rộng lớn của Thiên Xu bốc lên sương trắng.
“Tiểu sư thúc…” Bệnh Tâm gọi hắn một tiếng.
Một tiếng này làm cho hắn dường như lóe lên sự thanh minh lẻ tẻ, giọng nói của hắn khàn khàn lại nguy hiểm, tựa như cực lực tìm kiếm một tia lý trí cuối cùng: “… Cho ta một kiếm, đi mau…”
Dáng vẻ nhẫn nại dục vọng của hắn quá đẹp đẽ. Lồng ngực rộng lớn và cổ dài căng thẳng vì tình dục, mái tóc đen ướt sũng dán lên vai cân xứng, toát ra khói trắng ái muội. Dòng suối lại có gợn sóng rất nhỏ, không ngừng đập ở yết hầu tinh xảo của hắn, dưới ánh trăng ảm đạm phản xạ ra ánh sáng xuất sắc, nhìn cực kỳ đáng thương.
Bên tai Bệnh Tâm là tiếng cầu khẩn trầm thấp của hắn, trong lòng mềm nhũn, dứt khoát dựa vào hắn: “Kiếm của tiểu sư thúc đang chống đỡ ở bên trong chân tâm của người ta, chuôi kiếm này thật nóng…”
Nàng nói điềm đạm đáng thương, ngây thơ vô tội lại rất là dâm loạn. Thiên Xu nghe đến, tan tác như lôi đình trêu chọc, trong đầu vang lên một tiếng nổ vang. Hắn đưa tay nắm chặt dương thân đang ở giữa hai chân Bệnh Tâm, hướng lên trên chọc vào khe thịt mềm mại, hai ngón tay mở ra mép thịt mọng nước tựa như mật đào.
Dương thủ căng mọng kia cọ cọ với hoa đế mẫn cảm, Thiên Xu từ sau lưng ngậm lấy vành tai Bệnh Tâm: “Gọi sư thúc.”
“Sư thúc…” Bệnh Tâm hưởng thụ, mềm nhũn trách một tiếng: “Tê… Chuôi kiếm của sư thúc rất thô, cọ đến mức hoa đế kia rất ngứa…”
Thiên Xu rõ ràng có thể nhận thấy dâm dịch tràn ra ở nơi bí mật dưới thân, dính dính lại ấm áp, dần dần tan ra trong nước suối lạnh như băng. Hắn cúi người cắn cổ Bệnh Tâm, nâng thắt lưng lung linh của nàng lên, hơi gắng sức, đặt nàng lên một tảng đá xanh lạnh lẽo bên cạnh con suối.
Bệnh Tâm bị đè nửa người xuống, đầu vú đỏ mềm trên ngực ma sát trên bệ đá thô ráp, hơi đau. Nàng còn chưa kịp đứng dậy, Thiên Xu phía sau lại nắm lấy cổ tay nàng: “Chớ có loạn động… Sợ làm đau ngươi.”
Nơi bí mật của nàng cực kỳ đẹp, hai bên cánh hoa mang theo nước suối ướt sũng còn tí tách rơi lên bệ đá, khe hở đỏ tươi tràn ra dâm dịch lăn tăn, dưới ánh trăng nhìn không sót một chút nào.
Lý trí của Thiên Xu cuối cùng cũng sụp đổ như núi.
Đầu tiên là dương đầu, hôn trên khe hơi hẹp mảnh. Tiểu nhân nhi dưới thân thơm mềm mại nhỏ nhắn, chỗ kia lại chặt chẽ đến tiêu hồn. Mới đỉnh vào một tấc, liền chen ra rất nhiều sóng dịch tí tách tí tách, chọc nàng một trận kiều ngâm. Mặc dù cảm thấy mật nhục chặt chẽ xoáy chen nhau mà lên, không ngừng hút toàn bộ dương thân vào trong. Chỗ tiêu hồn kia tầng lớp lớp mềm mại, vừa mới kề vào, liền muốn ép hắn nộp vũ khí hưởng thụ.
“Tiểu sư thúc, chậm một chút… Trướng…”
Hắn chậm không được, tư vị như vậy tham cũng không đủ, trước sau như một đâm đến cùng.
Nào biết sâu hơn nữa, lại càng nóng rực, ẩn có thể phát hiện sâu trong nhụy hoa đang tràn ra tình dịch, tưới lên trên cửa chuông. Bụng Thiên Xu hơi chua xót, suýt nữa thất thủ, vội vàng giữ chặt bả vai Bệnh Tâm, khẽ nâng nàng lên.
Ai ngờ thân trên nàng khẽ nâng lên, vòng eo lại trầm xuống, làm hoa tâm kia gắt gao hôn lên dương đầu, ướt át khuây khoả phô thiên cái địa cuốn đến.
“A a…” Bệnh Tâm bị hắn cắm vào chỗ sâu, bị hắn làm cho thân thể nhũn ra, chỉ còn lại rên rỉ miên man: “Ưm… Này…”
Nàng kêu lên động tình, giống như một con mèo đang gãi vào tim.
Thiên Xu khẽ thở ra một ngụm trọc khí, lui đến huyệt khẩu, nín thở hai hơi, mới cởi bỏ hai phần tình dục bị sóng đẩy đến đỉnh phong. Hắn đưa tay vuốt vuốt mái tóc ướt sũng của Bệnh Tâm, mới chậm rãi ưỡn người đâm vào trong nàng.
Hắn rất có kỹ xảo, đầu tiên là làm chín lần cạn, đột nhiên thắt lưng phát lực, đỉnh vào trong thật sâu. Sau đó lại ba cạn một sâu, theo trình tự mà vào, làm cho Bệnh Tâm quỳnh dịch bốn phía, cả người khẽ run rẩy.
Cánh tay trắng như tuyết theo thao tác không ngừng run rẩy, sóng thịt kề sát vào bụng dưới tinh kiện của Thiên Xu, có vẻ cực kỳ dâm mỹ.
Hắn đưa tay vuốt ve tóc rối sau tai Bệnh Tâm, chỉ cảm thấy vật nhỏ như bảo bối này dù có cắm sao cũng thấy không đủ: “Chỗ này thế nào?” Hắn chống đỡ thịt mềm trong mật huyệt, lại xoay tròn mài nhụy hoa sâu trong mật huyệt: “Hay là chỗ này?”
Bệnh Tâm sợ nhất là loại nhã nhặn mài giũa, hoa tâm mềm mại chịu không nổi bị cắm mài như vậy, lắc lắc vòng eo van xin hắn: “Bên trong bị tiểu sư thúc làm thật chua, tiểu sư thúc đừng mài, cắm vào huyệt thôi…”
Hắn cười khẽ một tiếng, lật thân thể nhỏ nhắn của nàng, nghiêng người mà lên.