Chương 21
“Đồ ngốc.”
Lý Thúc đột nhiên hướng về phía ta nói.
Ta mất hứng: “Lý Thúc, muốn mai táng người cá sao?”
Lý Thúc bất đắc dĩ: “Dẫn nàng đi giải ma thể.”
“Cái gì?” Ta sửng sốt.
Lý Thúc trực tiếp tiến lên nắm lấy tay ta.
Lệ Vô Nhai muốn tới ngăn cản.
Nhưng mà kiếm bản mệnh của Lý Thúc vừa ra, một kiếm đi xuống.
Ta cũng không nhìn được Lệ Vô Nhai thế nào, dù sao ta đã bị Lý Thúc mang về Ngư Dược cung.
Không đợi ta phục hồi tinh thần, Lý Thúc lại mang theo ta chạy đến Vô Uyên.
Lại chớp mắt một cái, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.
Trong sa mạc vạn dặm, ngay trước mắt chúng ta, có một cái cây khô.
Cây khô vẫn chưa chết hết, trên cây khô, đang có một mảnh lá non, chậm rãi sinh trưởng.
Kỳ lạ nhất chính là, ta vậy mà cảm giác được sự thân thiết với cái cây khô này, giống như, đây chính là nơi trở về của ta, bản nguyên của ta.
“Bồ Đề quả.” Lý Thúc nói.
Ta còn chưa kịp làm ra phản ứng, Bồ Đề quả trong ngực ta liền bay ra, rơi vào trên tay Lý Thúc.
“Đề Diệp, đi đi.” Lý Thúc nói thêm.
Cái tên này ——
Còn không đợi ta đặt câu hỏi, thân thể ta liền tự động bay về phía cây khô kia, cuối cùng, chậm rãi thu nhỏ lại, rơi vào trên phiến lá non kia.
Đồng thời, ta cảm thấy được cơ thể dường như sinh ra một lực lượng mới.
Cỗ lực lượng này, cùng với cái cây trước mắt này, là một.
Giống như cũng chính là cỗ lực lượng này, để cho ta và lá non trước mắt dung hợp thành một thể.
Cuối cùng, ta nghe được tiếng của Lý Thúc.
“Lấy ta chi linh , cầu thần chi lực, hàng xuống thân ta, về lấy nhữ hồn.” (lấy linh hồn của ta, cầu xin lực lượng của thần, giáng xuống thân ta, về lấy linh hồn của ta.)