Chương 27
Cho đến khi trở lại phòng ngủ và nằm trên giường, đầu óc Lucini vẫn choáng váng. Làm sao mà… Làm sao lại… Nghĩ lại mà vẫn khiến người ta mặt hồng tim vẫn đập mạnh. A a a, Lucini chôn mặt vào trong gối đầu, thực sự là… thực sự là… đáng xấu hổ mà! ~~ Trái tim nhỏ bé của Lucini vẫn đang đập loạn nhịp, ngón trỏ cọ vào đôi môi nóng bỏng, mặt đỏ bừng.
Severus, cậu ấy, thích mình sao?
A a a ~~
Ngay khi suy nghĩ như vậy hiện ra trong đầu, Lucini lại vùi đầu vào trong gối. Cái đồ miệng lưỡi độc ác, âm u, lạnh lùng nhưng si tình và mạnh mẽ đó thực sự thích mình sao!!!!! Đây là bàn tay vàng của cô, có đúng không?
Lucini hào hứng lăn lăn hai vòng trong chăn bông, quấn mình thành một con tằm.
Cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng Severus sẽ thích cô, cho dù sự gần gũi của Severus thỉnh thoảng sẽ khiến cô nghĩ rằng cậu đang yêu thích cô, nhưng cô sẽ lập tức xua tan ý nghĩ đó. Cô đã từng tưởng tượng rất nhiều lần là sau này mình sẽ gả cho loại người nào, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ người đó sẽ là Severus. Cô thích cậu, cho dù đó là cậu ở trong sách hay là người đã ở bên cô 5 năm. Nhưng mà, cô không dám yêu cậu.
Kể từ ngày đó, Severus giống như một con thú hoang được thả ra khỏi lồng, xé bỏ lớp ngụy trang lạnh lùng đã đeo lâu năm, để lộ ra vẻ nhiệt huyết điên cuồng bên trong.
Trong lớp học Độc dược và Thảo Dược, cậu ấy cứ đánh rơi rồi cúi xuống nhặt đồ và tận dụng cơ hội chạm vào bàn tay nhỏ bé. Trong lúc lén lút đi học tập cùng nhau, Severus lại càng không kiêng dè gì. Một tay ôm thắt lưng và kéo cô vào trong lòng, còn tay kia thì vẫn nấu thuốc và đọc thần chú, lại còn động một chút là thì thầm vào tai cô “Bé cưng, làm tốt lắm” “Bé cưng, cậu giỏi quá”, tiện thì còn thơm một miếng vào má cô…
Lucini cũng đành phải cắn răng nhẫn nhịn. Nhưng cái thể loại mà cứ động một chút lại đẩy ngã người ta ra hôn liên tục là chuyện gì vậy? Đã nói là nam thần lạnh lùng cao ngạo mà? Cái đồ điên cuồng si mê này không phải giả mạo chứ?
“Đừng, Severus.” Lucini vốn sắp không thể thở được cố gắng đẩy mặt Severus ra, thở hổn hển từng hơi một. Đối với sợi chỉ bạc mơ hồ kéo dài giữa hai đôi môi mới tách ra, hiện tại Lucini chỉ muốn cố gắng hô hấp, hoàn toàn không quan tâm đến việc xấu hổ.
Severus choàng tay qua eo Lucini, kéo sát cô vào người mình, đồng thời xoa xoa khuôn mặt non mềm của Lucini, khi nhìn thấy sợi chỉ bạc mập mờ ấy thì đôi mắt đen càng thêm sâu, ánh mắt lại di chuyển đến đôi môi mọng nước hơi mở ra, in môi lên một lần nữa. Cảm nhận được bé cưng nhỏ trong lòng đang cố gắng cự tuyệt, Severus mới buông tha cho cái lưỡi thơm tho khiến cậu không muốn dừng lại đó, hôn dọc theo gò má mập mạp đi đến vành tai nhỏ nhắn màu hồng, cắn cắn cái tai xinh xắn đáng thương vô tội.
Severus ngẩng đầu nhìn đôi mắt xanh biếc chứa đầy nước của Lucini, cảm thấy trái tim cũng đều tan chảy. Cậu cúi đầu hôn một cái lên má Lucini, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, bé cưng, đừng khóc.”
“Cậu… Cậu đừng… đừng làm thế này nữa, có được không?” Lucini nghẹn ngào: “Sắp thi rồi, chúng ta.. hãy học chăm chỉ có được không?”
Nhiệt huyết trong đôi mắt đen của Severus hơi giảm đi, nhìn cậu có hơi sâu không lường được, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên, vẻ mặt vẫn ấm áp như thường ngày: “Được rồi, chuyện gì mình cũng đồng ý với cậu.” Ngoại trừ, chuyện cậu rời khỏi mình là không thể.
Lucini hoàn toàn không biết Severus đang nghĩ gì, nhìn thấy cậu đồng ý, cô còn vui vẻ tặng cậu một nụ hôn.
Sau đó tuy rằng Severus vẫn sẽ có vài hành động thân mật, nhưng cũng không còn điên cuồng như trước, đối với Severus đã “trở lại bình thường” Lucini thở phào nhẹ nhõm, phong cách lúc trước làm cho cô kinh hồn bạt vía, thật sự không thể chấp nhận nổi.
Dù bây giờ cũng có lúc thân mật nhưng dù sao cũng là bạn trai và bạn gái rồi, cũng coi như là chuyện bình thường. Có lẽ do mới bắt đầu quen được một người bạn gái cho nên không tránh khỏi sự nhiệt tình và kích động trong một thời gian? Lucini nghiêng đầu, nghĩ chắc là như vậy.
Lucini ngu ngốc hoàn toàn không để ý đến ánh mắt càng ngày càng sâu của Severus, cũng không nhận ra trái tim si tình ẩn sâu dưới lớp ngụy trang nam thần lạnh lùng cô đơn đó.
Hôm nay là ngày diễn ra kỳ thi cuối cùng O.W.Ls, Lucini cảm thấy tâm trạng của mình vô cùng tốt. Đầu tuần cô đã nhận được khoản tiền đầu tiên Lucius gửi đến, là một con số vô cùng khả quan, cô đã tính toán thật tốt xem nên sử dụng nó ra sao, cô cũng đã năm năm rồi, phải gấp rút chuẩn bị mới được. Trong lúc Lucini còn đang bối rối vụ nên mua biệt thự hay trang trại thì tốt, Philomena vội vàng chạy tới đã cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Lucini, không ổn! Không ổn rồi!” Philomena thở hổn hển, vẻ mặt lo lắng kéo Lucini chạy.
“Phil, có chuyện gì vậy?” Lucini lảo đảo vài bước, theo kịp bước chân của Philomina, cau mày hỏi: “Không phải Reynold Pepys lại đến làm phiến Tina chứ?” Reynold Pepys của Gryffindor đã theo đuổi Tina từ lâu, nhưng đáng tiếc là Tina không thích cậu ta và đang hẹn hò với Vincent Bruce của Slytherin. Giờ lại thêm tranh chấp giữa các học viện, Reynold Pepys thường xuyên tìm đến làm phiền Tina và khuyên bảo cô “bỏ ác theo lành”, thực sự khiến người ta thấy phiền phức vô cùng.
“Không! Là Snape, Potter và Black đang bao vây tấn công Snape!” Philomena nói.
Lucini cảm thấy khó hiểu: “Rất nghiêm trọng sao?” Xung đột giữa Severus và James đã bắt đầu từ năm nhất rồi, cũng không phải là không có lần nào quá đáng, nhưng đây là lần đầu tiên có người đến để gọi cô đến để… Ừm, khuyên can? Có phải vì Severus đã trở thành bạn trai của cô không?
“Rất nghiêm trọng!” Philomena trả lời nhanh chóng, không buồn quay đầu lại.
Tại hiện trường, có một vòng vây quanh ở bên ngoài, và dưới sự mở đường mạnh mẽ của Philomina, Lucini đã thành công chen vào trung tâm của vụ việc.
Lucini kinh ngạc nhìn thấy Severus bị treo ngược trên không trung, đây… đây không phải là thần chú do Severus phát minh ra sao? Nhìn James và Sirius đang dương dương tự đắc ở phía bên kia, Lucini thật sự… không còn gì để nói.
“Potter! Mau thả Severus xuống!” Mái tóc rực lửa đặc biệt dễ thấy, Lily dường như cũng đã vội vã chạy đến sau khi nghe chuyện.
“Lily, cậu đừng nói chuyện cho cái tên Slytherin ghê tởm này nữa! Cậu ta không quan tâm cậu đâu, hãy nghĩ xem ngày hôm đó cậu ta từ chối cậu như thế nào…” James còn chưa nói xong đã bị giọng nói sắc bén của Lily cắt ngang: “Câm miệng! Cái đồ kiêu ngạo khiến người khác chán ghét này ! Buông Severus ra!”
Trong lúc bọn họ đang tranh cãi, Lucini đã thi triển ra một lời nguyền rủa, Severus ngã xuống đất “rầm” một tiếng, vô cùng xấu hổ. Cậu ngẩng đầu và hung hăng trừng mắt nhìn người đang chạy đến đỡ mình, nhưng tình cờ lại đối mặt với vẻ mặt vô tội “Mình đã sớm bảo cậu nên tạo ra một lời nguyền nhẹ nhàng hơn thì cậu không nghe lời, đừng có trách mình” của Lucini, một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt, cơn tức giận trong lòng đột nhiên được kìm lại, cậu không nói một lời đẩy Lucini ra, tự mình đứng dậy và nhặt cây đũa phép bị rơi ở một bên lên.
Một câu thần chú Sectumsempra, ngay cả James phản ứng nhanh cũng bị thương ở cánh tay. Đau đớn đã chọc giận James, cậu ta vừa mới giơ đũa phép lên định tấn công thì Lily nhanh chóng đứng chắn giữa hai người rồi hét lớn: “Dừng tay!”
James rất tức giận: “Cậu còn muốn bênh vực cho nó sao? Nhìn xem, đó là phép thuật đen đó! Người mà cậu đang bảo vệ là một Tử thần Thực tử tương lai tôn trọng phép thuật đen đó!”
Lily nhìn chằm chằm vết thương của James nhìn một hồi, quay đầu đối mặt với Severus, vẻ mặt phức tạp, vừa đau khổ vừa buồn bực: “Severus, tại sao cậu lại không nghe lời mình, tại sao cậu vẫn luyện tập mấy cái phép thuật đen đó? Bây giờ hãy buông đũa phép của cậu xuống đi!”
“Levicorpus!” Sirius cũng không thèm để ý tới Lily, thấy bạn mình bị thương liền đứng ra ngăn lại, ném một câu thần chú rồi nói: “Ha! Severus, hiện tại mày chỉ có thể dựa vào phụ nữ đến giúp mày thôi sao?”
Severus lại bị treo ngược một lần nữa, không biết là do bị treo ngược mà máu dồn lên não hay là đang tức giận. Khuôn mặt tái nhợt lúc này đỏ bừng bừng. Lời nói của Sirius hình như đã phá vỡ một tia lý trí cuối cùng của cậu, cậu tức giận hét lên với Lily: “Tôi không cần một cái đồ Máu Bùn hôi hám đến giúp đỡ!”
Severus đưa mắt nhìn về phía Lucini đang ngồi dưới đất và dường như không có ý định đứng dậy. Lucini vô thức buột miệng nói ngay khi bị ánh mắt lành lạnh đó nhìn đến: “Mình chính là một thuần huyết thơm phức đó!” Cho nên cậu không thể mắng mình. Tuy rằng nửa phần sau còn chưa nói ra, nhưng mọi người đều hiểu được ý của Lucini, cho nên nhất thời im lặng. Severus buồn bực trừng mắt nhìn Lucini đang giả bộ vô tội, sau khi lấy lại được tinh thần thì đương nhiên cậu sẽ không nói những lời độc địa với người mà mình vẫn để trong lòng được.
Bầu không khí ngưng trệ trong giây lát: “Tốt lắm.” Vẻ mặt Lily đầy lạnh lùng: “Sau này mình sẽ không bao giờ để ý đến chuyện này nữa, Snivellus.”
“Xin lỗi Evans đi!” James hét vào mặt Snape, đũa phép của cậu ta chĩa vào Severus đầy uy hiếp.
“Mình không cần cậu phải bắt cậu ấy nói lời xin lỗi.” Lily quay lại và hét vào mặt James: “Cậu và cậu ấy đều đáng ghét như nhau.”
“Cái gì?” James hét lên: “Đến tận bây giờ mình vẫn chưa nói cho cậu biết, cậu có biết là…” Thật không may, Lily không muốn nghe lời giải thích của cậu ta, lập tức bỏ đi.
James chĩa mọi sự tức giận vào Severus: “Ha! Có ai muốn xem mình cởi quần dài của Snivellus ra không? Không biết liệu quần trong của mày có đen sì bẩn thỉu như là con người của mày không, có phải là đến tận bây giờ mày cũng không tắm đúng không? Tao đoán…”
Lucini đang chuẩn bị dùng một phép thuật biến hình để khiến James yên lặng thì ai mà biết được câu thần chú vừa mới bắn ra đã bị một lời nguyền độc ác của Sirius, một kẻ vẫn chú ý đến nơi này làm gián đoạn. Cây đũa phép bay ra khỏi tay cô, chưa kể câu thần chú đó còn tạo ra hàng chục vết nứt trên cánh tay trắng nõn, toàn bộ cánh tay chảy đầy máu, nhìn rất đáng sợ.
Cơn đau dữ dội khiến Lucini lập tức kêu lên. “Lucini!” Remus vẫn đang đứng xem lập tức chạy tới, nhìn vào tay Lucini, liên tục đọc ra mấy câu thần chú nhưng máu vẫn không hề ngừng chảy. Remus lập tức nhận ra đây có thể chính có thể là phép thuật đen: “Peter, đi gọi giáo sư đi!” Peter đi theo cũng bị giật mình, vội vàng đồng ý rồi chạy ra ngoài.
“Không sao, không sao đâu, giáo sư sẽ tới ngay thôi!” Remus bối rối an ủi.
Thấy Lucini bị thương, Philomena vội vàng chạy tới, giật mạnh áo choàng của Remus: “Mau đặt Snape xuống, cậu ấy nhất định sẽ có cách!”
Thấy Remus không phản ứng lại, Philomena lại dùng sức đẩy một cái, Remus suýt nữa bị đẩy ngã: “Cậu ngẩn người làm gì vậy? Nhanh lên!”
Remus nghe lời cởi trói cho Severus. Lúc này, trong lòng vào trong mắt Severus chỉ có Lucini, cậu lảo đảo bò dậy khỏi mặt đất, thậm chí còn chưa kịp đứng vững đã vội lao đến chỗ Lucini. Cậu cẩ thận ôm lấy Lucini, cầm đũa phép lên và liên tục thi triển một số phép thuật xoa dịu. Mặc dù vết thương trên tay Lucini không còn chảy máu nữa, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu khép lại.
“Con chó hôi thối chết tiệt!” Severus mắng một câu, bế Lucini lên, ổn định cơ thể, nói với Philomena: “Dẫn đường, đi tới phòng y tế!”
[…] Chương 25 Chương 26 Chương 27 […]