Chương 20
Mặc dù kỳ nghỉ có nghĩa là chỉ có một mình, nhưng Lucini vẫn rất thích được nghỉ. Ngoài biệt thự ba tầng, trang viên Evelina vẫn còn có một khu vườn nhỏ trồng đầy hoa hồng, được Lucini đặt hàng đặc biệt yêu cầu xây dựng. Đời trước sau khi nhìn thấy những căn nhà gỗ nhỏ được bao trùm trong hoa hồng ở trong phim thì Lucini đã đặc biệt mong muốn có một ngôi nhà như vậy, nhưng lúc đó thì suy nghĩ đó chỉ là tưởng tượng thôi!
Vì vậy, ngay khi trở thành chủ nhân của một trang viên to lớn, cô đã hành động ngay lập tức. Tất nhiên, ngoại trừ nhà gỗ nhỏ, thì mọi thứ khác đều đã thực hiện được! Ở nhà một mình muốn làm gì thì làm, có thể chạy quanh nhà chỉ với một bộ quần áo. Mặc dù không có máy tính và không có Internet, nhưng sau hơn gần mười năm sống như thế này, cô luôn có thể tìm ra thú vui của riêng mình. Chưa kể đến việc không phải giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp, v.v…Tất cả đều đã có gia tinh Mia làm! Ôi! Gia tinh thực sự là thứ cần phải có cho những chuyến du lịch xa nhà! Cảm ơn gia tộc Evelina một lần nữa vì đã để lại Mia! Amen!
Ngay khi Lucini dự định tiếp tục làm những việc như cô đã làm ở hè năm ngoái “chủ yếu là ở nhà trường kỳ, thỉnh thoảng đi mua sắm là phụ, và lâu lâu bán một hoặc hai cửa hàng”, thì những con cú của Severus đã phá hỏng tất cả những ngày nghỉ vui vẻ của cô!
Severus, không phải cậu nên chôn mình dưới tầng hầm và chế tạo độc dược trong toàn bộ kỳ nghỉ sao? Không phải là nên ôm đủ các loại sách về nghiên cứu độc dược để mở mang tri thức một chút sao? Chẳng lẽ cậu không cần phải kiếm tiền học phí, thực hành phép thuật, và đánh tan những người cản trở cậu đi lên đỉnh cao sự nghiệp sao? Vậy mà lại chủ động yêu cầu thực hiện lời hứa dạy cô “Học những lời nguyền thực dụng”! Điều này thực sự là phản khoa học !!!! (╥╯ ^ ╰╥) Mặc kệ nội tâm Lucini gào thét như thế nào, thì cuối cùng cô vẫn phải gửi đi một lá thư tỏ vẻ vui mừng khôn xiết, và tràn đầy mong đợi.
Để tạo điều kiện liên lạc, Lucini và Severus đã mở lò sưởi thông giữa trang viên Evelina và đường Bàn Xoay.
“Chào buổi sáng, Severus.” Lucini khoanh chân làm ổ trên ghế sô pha, trên tay cầm một cốc cacao nóng, lười biếng chào hỏi Severus vừa mới bước ra khỏi lò sưởi.
“Chào buổi sáng, Lucini, có lẽ cậu nên uống một chút độc dược thì sẽ tốt hơn.” Severus đề nghị, ngồi bên cạnh Lucini.
“Không bao giờ, nó có vị quá kinh khủng!” Lucini dứt khoát từ chối: “Mia, mang cho ngài Severus Snape một ly hồng trà.”
“Hồng trà của ngài đây, ngài Snape khách quý của tiểu thư Lucini, Mia rất hân hạnh được phục vụ ngài! Nhà Evelina đã lâu rồi không có khách đến thăm, ôi, cái lũ ma cà rồng chết tiệt kia cứ tưởng…”
“Được rồi, Mia.” Lucini cắt ngang lời lải nhải của Mia: “Em nên đi chuẩn bị một số món tráng miệng và bữa trưa đi.”
“Mia đi ngay! Mia không thể làm mất mặt Evelina, Mia lập tức đi làm đây!” “Bang” Mia biến mất ngay lập tức.
“Cậu biết không, gia tinh chính là như thế này.” Lucini nhún vai bất lực: “Mia đã khá hơn nhiều rồi, mặc dù vẫn còn hơi lải nhải, nhưng ít nhất sẽ không đập đầu vào tường đâu.”
Severus ra hiệu đã hiểu, cầm cái chén lên uống một ngụm hồng trà: “Rất ngon.”
“Đúng vậy, tay nghề của Mia có thể coi như là do mình dạy dỗ mà ra!” Lucini nhướng mày đắc thắng.
Uống xong trà buổi sáng, Lucini đưa Severus lên tầng ba. Tầng ba có ba gian phòng, Lucini lần lượt giới thiệu cho Severus: “Phòng đọc sách ở bên phải, bên trái theo thứ tự là phòng làm việc và phòng luyện tập.” Lucini đi thẳng vào phòng đọc sách: “Chúng ta hãy tìm kiếm những câu thần chú thú vị nào. ”
Đây là lần đầu tiên Severus nhận thức rõ ràng ý nghĩa của việc dòng họ Eveilina cũng là một dòng họ thuần huyết cổ đại. Tủ sách cổ kính cao ba mét, chất đầy sách được sắp xếp ngay ngắn, không cần đọc tên sách cũng biết. Nhưng từ những tấm bìa cũ kỹ, thậm chí sờn rách, có thể hình dung những cuốn sách này chắc hẳn có tuổi đời khá lâu.
Lucini lôi ra hai cuốn sách từ tủ sách đầu tiên mà cô cho là khá thú vị, vừa quay đầu lại, Severus đã chạy đến dãy giá sách thứ ba, ánh mắt… có chút si mê: “Này.” Lucini vỗ vai Severus và gọi sự chú ý của cậu, cô ấy liếc nhìn những cuốn sách đó: “Mình nghĩ chúng ta nên bắt đầu với những cuốn đơn giản, còn những quyển này nếu cậu thấy hứng thú thì có thể mang về mà xem.” Nhìn thấy đôi mắt của Severus sáng lên, Lucini nói thêm: “Không bao gồm hàng cuối cùng, những thứ đó cũng không phải là đặc biệt quý giá không thể phát tán, mà chỉ là đặc biệt nguy hiểm hoặc có ma thuật hắc ám, cho nên cậu chỉ có thể xem ở đây thôi.”
Severus sững người một lúc, vô thức nói: “Cậu cho mình xem liệu có làm sao không?” Các gia đình cổ đại luôn có hai phòng đọc sách, một phòng là có thể cho người ngoài vào, phòng còn lại để sưu tập sách được truyền từ đời này sang đời khác, loại sau thường không lưu truyền ra bên ngoài. Mà theo Lucini nói, nhà của Evelina cũng không phân chia ra và chỉ có một thư viện, hơn nữa còn hoàn toàn cho cậu vào xem.
Lucini kéo cậu ra ngoài với vẻ mặt dửng dưng, giọng điệu mang theo sự trào phúng: “Có sao đầu? Dù sao thì cũng chỉ còn có một mình mình, mà mình thì lại không có hứng thú với những thứ này.”
Severus nghe xong, không nói gì nữa, nếu như trước đây cậu nghĩ là cũng không có quan hệ gì nhiều, cho nên không muốn tìm hiểu, nhưng bây giờ là xuất phát từ sự tôn trọng, cho nên không muốn mở miệng hỏi.
Vốn dĩ Severus muốn dùng nửa ngày hoặc một ngày mỗi tuần để dạy cho Lucini một số kỹ năng thực dụng. Nhưng vì có quá nhiều sách quý để đọc, cho nên Severus từ năm ngày một lần, ba ngày một lần, cho đến ngày nào cũng đến, và cuối cùng cũng chuyển thẳng đến trang viên Evelina ở theo sự đề nghị của Lucini. Trong khi đọc sách, còn có thể tiện giám sát và hướng dẫn Lucini. Những gì Severus dạy Lucini lần này khác hẳn với những thứ học ở trường. Ví dụ, câu thần chú “Expelliarmus” không chỉ yêu cầu Lucini có thể thi triển chính xác câu thần chú mà còn yêu cầu tốc độ đọc thần chú, tỷ lệ thành công và độ chính xác khi đánh đối thủ trong trận chiến. Lucini đã luyện tập phép thuật và học lý luận phép thuật hàng ngày, mệt mỏi như một con chó chết. “Chó chết” Lucini tỏ vẻ: Điều này thực sự là vừa đau đớn và hạnh phúc ~~~
“Tiểu thư Lucini, ngài Leslie Zimmerman và ngài Kyle Coverdale đã đến rồi.”
“Mia, đưa bọn họ đến phòng khách đi, tôi sẽ tới sau.” Lucini đặt sách xuống, nói với Severus: “Học đến đây đã, mình có chuyện cần giải quyết.”
Severus gật đầu, đóng sách lại, nhìn Lucini rời đi. Cậu ngồi ở trên sô pha suy nghĩ một chút, mới quyết định đi nhìn thử xem, Lucini mang đến cho cậu cảm giác lo lắng. Khoảng thời gian này cũng đủ để cho cậu hiểu bố cục của biệt thự này, Severus thả lỏng bước chân, từ bên kia đi xuống cầu thang và tiến vào phòng nghỉ, phòng nghỉ chỉ cách phòng khách có một cánh cửa, có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh trong phòng khách. Những vị khách thường rời khỏi phòng khách bằng cách đi ra từ một cánh cửa khác, cho nên chắc chắn sẽ không gặp nhau. Severus tìm một cái ghế sô pha gần nhất để ngồi xuống, đọc một câu thần chú tập trung chú ý để nghe động tĩnh ở phòng cách vách.
“Nhà Zimmerman và nhà Coverdale đã phục vụ nhà Evelina nhiều thế hệ, làm sao chúng tôi có thể mở to mắt nhìn cô bán tài sản của tổ tiên mình được! Đây là cơ nghiệp của Evelina, là sự diệt vong của Evelina!”
“Tiểu thư Evelina, tuy rằng cô là gia chủ, nhưng với tư cách là trợ thủ trung thành nhất của Evelina, chúng tôi không thể để mặc cô làm liều được, nếu không, chúng tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà đi gặp tổ tiên.”
Đối mặt với lời nói kích động, tức giận và có phần thiếu kiềm chế của hai người đàn ông trước mặt, Lucini trông vô cùng bình tĩnh, ngón trỏ phải cong cong chỉ vào hai cuốn sách dày cộp chồng lên nhau, Lucini nói với giọng điệu giễu cợt: “Sau khi phải tiếp nhận vị trí gia chủ, những khoản ghi chép sổ sách hàng năm càng ngày càng tệ. Năm nay lợi nhuận chỉ có 2000 đồng vàng galleon, mà đó chính là ba cửa hàng có vị trí rất tốt. Nếu mà đã như vậy, thì thay vì cứ mặc kệ và đợi đến một ngày nó lỗ vốn, chi bằng bán nó sớm đi thì sẽ tốt hơn.”
Lucini cũng không cho họ có cơ hội nói chuyện, cô tiện tay rút ra một bức thư, gia huy của nhà Malfoy đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác: “Đúng lúc, Lucius đã đồng ý đưa ra một cái giá khá cao để mua lại mấy cửa tiệm đó. Không phải là một công đôi việc rồi sao? Phải biết rằng, gia tộc Malfoy hiện là một trong những quý tộc lớn mạnh đứng thứ nhất thứ hai, vì sự hồi sinh của gia tộc Evelina, tôi không nghĩ rằng chúng ta nên để cho Malfoy chờ đợi quá lâu, phải không? Tổ tiên của các anh cũng sẽ phải kiêu ngạo vì sự trung thành và nỗ lực cho gia tộc Evelina.”
Leslie Zimmerman và Kyle Coverdale lập tức thay đổi sắc mặt, Lucini cũng không thèm để ý đến động tác nhìn bức thư không chút e dè của bọn họ, cô còn sảng khoái vứt bức thư xuống bàn: “Nếu như không tin, hai người có thể mở ra mà nhìn. Tôi không nghĩ Lucius sẽ không đề nghị gì đó để có thể thuận lợi mua được cửa hàng đâu.”
Hai người vốn còn rục rịch ngóc đầu dậy lập tức cứng đờ: “Như cô muốn, tiểu thư Evelina.” Leslie Zimmerman vẫn còn khá thông minh, vì vậy anh ta trả lời trước, mặc dù giọng điệu có vẻ hơi cứng ngắc.
“Như cô muốn, tiểu thư Evelina.” Biết rằng ván đã đóng thuyền, Kyle Coverdale chỉ có thể thỏa hiệp ngay cả khi anh ta không muốn làm như vậy.
“Cảm ơn rất nhiều vì đã hợp tác.” Lucini giả vờ nói: “Mia, tiễn hai quý ông này ra ngoài đi.”
Mãi cho đến khi hai người bọn họ bị đuổi đi, Lucini mới hoàn toàn thả lỏng, Nghe được tiếng cửa mở, Lucini liền nhìn thấy Severus đang đứng ở cửa nhìn cô.
“Severus, cậu ở đây à, lại đây ngồi đi.” Lucini cũng không để ý đến việc cậu có nghe thấy hay không, dù sao thì cục diện rối rắm của nhà Evelina chỉ cần gia tộc có địa vị một tí là đều biết: ”Đừng làm vẻ mặt đó, cứ như là mình trông rất đáng thương vậy!” Lucini liếc mắt nhìn Severus, sau đó mặt mày hớn hở cầm văn kiện vừa mới ký xong lên: “Bọn họ dù có tham lam thế nào, thì ít nhất những thứ họ đưa lên cũng đủ để mình sống tốt hơn rất nhiều người.”
Lucini cất kỹ đồng văn kiện, vui vẻ nói: “Không ngờ thu hồi ba cửa hàng này lại thuận lợi như vậy, lần này mình thật sự phải cảm ơn Lucius. Nhưng mà cũng phải nói, người mình cần cảm ơn nhiều nhất chính là cậu, nếu không có cậu, mình còn không quen biết được Lucius cơ.”
Vừa rồi Severus có liếc mắt nhìn một cái, cho nên đương nhiên biết vị trí của ba cửa hàng đó tốt như thế nào: “Cậu cứ bán cho Lucius như vậy sao? Malfoy sẽ không bao giờ làm ăn lỗ đâu.”
“85% so với giá thị trường.” Lucini cong cong khóe miệng: “Thoạt nhìn thì có vẻ sẽ lỗ nhiều, nhưng đối với mình thì nó cũng khá sòng phẳng.”
“Hoang tàn!” Severus nhận xét thẳng thừng, đồng thời trong lòng cũng thầm gán cho Malfoy cái danh hiệu hút máu người.
“Ha ha, mình thích! Được rồi, được rồi, để ăn mừng thắng lợi ngày hôm nay, buổi tối chúng ta đến nhà Malfoy ăn một bữa thịnh soạn đi!” Lucini chậc lưỡi, nói một cách tinh nghịch: “Tốt nhất nên ăn hết 15% còn lại đó!”
[…] 19 Chương 20 Chương […]