Danh mục: thamngan
[TN] Chương 39: Ba người cùng giường (h)
[TN] Chương 38: Làm huyệt, vợ bừng tỉnh (h)
[TN] Chương 37: Đưa lưng về phía vợ
Chương 37: Đưa lưng về phía vợ
Cũng may thảm dưới gầm giường mỗi tuần đổi một lần, cũng không tính là bẩn, Thẩm Ngân vừa nằm thẳng xuống, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người càng ngày càng gần.
Trên đầu vang lên một tiếng vang rất nhỏ, Thẩm Ngân nhìn về phía khe hở của ga giường rủ xuống, là gót của một đôi giày cao gót màu trắng.
Thư Hồi ngồi xuống.
“Diệc Hân nói nhìn thấy Lang Nguyên và Liễu Thanh Uyển ở vũ hội, Thẩm Ngân không đụng vào bọn họ chứ?” Cô ngồi bên giường thay giày.
Không có gặp, nhưng mà nghe thấy. Thẩm Ngân yên lặng nói.
Ánh mắt nam nhân cũng không tự giác rũ xuống nhìn xuống gầm giường: “Không đụng.”
Thẩm Ngân ở dưới gầm giường, hắn làm sao cũng không thể nào an tâm, hơi chìm một lát, tiến lên mở đầu đĩa than, âm nhạc nhẹ nhàng chảy ra.
Thư Hồi kinh ngạc: “Sao lại mở nhạc?”
Tạ Nhậm Nguyên yêu thích yên tĩnh, bình thường đầu đĩa than này đều là cô dùng.
“…”
Hắn cũng không thể nói sợ Thẩm Ngân tạo ra tiếng động nên mới bật chứ?
“Muốn nghe.”
Thư Hồi thay bằng váy ngủ lụa hai dây, nghiêng nghiêng dựa vào giường, nhìn về phía Tạ Nhậm Nguyên: “Nghe Diệc Hân nói, người kia còn đeo một bộ trang sức ngọc lục bảo, em đoán cũng là do Lang Nguyên tặng.”
“Cậu ấy tiêu xài hoang phí như vậy, chính là khổ Thẩm Ngân, em nghe thấy bọn hạ nhân lắm mồm nói, Lang Nguyên gần như mỗi đêm đều đi ra ngoài, cũng không biết làm sao cô ấy có thể chịu đựng được.”
Tạ Nhậm Nguyên không muốn nói về đề tài này: “Sau này đừng để Diệc Hân đi vũ hội, con bé còn nhỏ, đi đến nơi đó dễ dàng bị mê hoặc.”
Thư Hồi không đồng ý: “Con bé cũng sắp mười ba rồi, không còn nhỏ nữa, hơn nữa, làm gì có cô nương nhà ai mười ba mười bốn tuổi không tham gia vũ hội để quen biết bạn bè chứ?”
Hai người câu được câu không nói chuyện, Tạ Nhậm Nguyên cảm giác được áo ngủ bị kéo một chút.
Hắn dựa vào mép giường đọc sách, Thẩm Ngân vươn tay ra liền cầm lấy một góc áo nhỏ rũ xuống dưới gầm giường.
Tạ Nhậm Nguyên bất động đưa tay xuống bên dưới, vỗ vỗ móng vuốt của cô gái.
Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Ngân bị đánh, ủy khuất thò đầu ra khỏi gầm giường, nắm lấy bàn tay còn đang buông xuống phía dưới cắn một cái.
Tạ Nhậm Nguyên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lại, vừa nhìn đồng tử đã co rút lại cực nhanh, mạnh mẽ kéo tắt đèn bàn trên tủ đầu giường.
Trong phòng đột nhiên tối sầm, Thẩm Ngân sợ tới mức chui trở lại gầm giường.
Đồng thời, Thư Hồi chống nửa người lên: “Sao lại tắt đèn?”
“Ngủ đi.”
“Vậy để em đi tắt máy phát nhạc.” Nói xong liền muốn xuống giường, Tạ Nhậm Nguyên vội nói: “Không cần!”
“Để lại đi, anh muốn nghe một chút rồi ngủ.”
Nhưng bật nhạc, Thư Hồi cũng không quá buồn ngủ, hơn nữa lại hơn nửa đêm, liền nổi lên tâm tư kiều diễm.
Cô gạt mái tóc xoăn sóng, nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, tay vẽ vài vòng lên trên ngực hắn, ám chỉ với nam nhân là cô muốn.
Tạ Nhậm Nguyên giả vờ nghe không hiểu, nghiêng người hướng mặt về phía mép giường bên kia, Thư Hồi từ khoác lên ngực biến thành tư thế ôm eo hắn.
Thẩm Ngân nghe xong, phát hiện ngữ khí Thư Hồi có chút ái muội, không đợi được nữa, lặng lẽ chui ra khỏi gầm giường, vừa đi ra liền nhìn thấy một bàn tay đang đặt bên hông nam nhân, cô nhất thời đỏ hốc mắt.
Tạ Nhậm Nguyên không ngờ cô sẽ to gan chui ra như vậy, lấy tay Thư Hồi xuống, kéo chăn lên che lại mình.
“Đêm nay có chút mệt mỏi, ngủ trước đi.”
Là tiểu thư khuê các xuất thân từ gia đình truyền thống, tiếp nhận giáo dục có tri thức hiểu lễ nghĩa, Thư Hồi tuyệt đối sẽ không nói ra lời mời chồng mình hoan hảo, trong việc này Tạ Nhậm Nguyên nắm giữ quyền chủ đạo tuyệt đối, hắn không muốn làm, vậy liền không làm.
Thư Hồi có chút giận dỗi cũng quay lưng lại, hai vợ chồng ngủ đối lưng với nhau.
Tạ Nhậm Nguyên nhìn về phía Thẩm Ngân, nhướng mày ý bảo cô trở về.
Thẩm Ngân bị bàn tay khoác lên thắt lưng hắn của Thư Hồi làm mũi có chút chua xót, chính là lúc ủy khuất, bĩu môi, cố ý đưa tay vào trong chăn, nắm chặt côn thịt vuốt ve từ trên xuống dưới trêu chọc.
Hắn theo bản năng nhìn về phía Thư Hồi, chỉ thấy Thư Hồi còn đưa lưng về phía hắn, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà khi chuyển hướng nhìn Thẩm Ngân, vẫn lập tức trở mặt.
Hắn nheo mắt lại ý bảo cô buông tay, Thẩm Ngân nghĩ anh chỉ muốn để Thư Hồi chạm vào, không cho mình đụng, hốc mắt đỏ bừng, cường y kéo chăn chui vào bên trong, một giây sau Tạ Nhậm Nguyên liền cảm giác được nụ hôn mềm mại cách quần rơi xuống nơi đó.
Anh đột nhiên nắm lấy đầu cô, biên độ động tác quá lớn, làm ầm ĩ đến Thư Hồi sắp ngủ.
“Hử?” Thư Hồi nửa mở hai mắt mê ly.
Thẩm Ngân đã kéo quần xuống, ngậm côn thịt nửa mềm vào miệng, Tạ Nhậm Nguyên nhịn không được kêu rên lên.
Thư Hồi nhíu mày càng sâu: “Anh làm sao vậy, không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Thanh âm đã khôi phục như thường, Thư Hồi đang lúc buồn ngủ, sau khi xác nhận lại ngủ thiếp đi.
Động tác ngậm mút của Thẩm Ngân nhẹ nhàng mà thong thả, tránh phát ra âm thanh, nam căn từ nửa mềm dần dần ưỡn lên trong miệng cô, khi hoàn toàn trướng lớn, Thẩm Ngân chỉ có thể ngậm một phần ba.
Cô duỗi lưỡi trêu chọc mã nhãn mấy lần, sau khi nuốt những thứ trong suốt dính dính vào trong bụng, thân thể ngứa ngáy như bị kiến cắn qua, nhất là nơi bí ẩn kia, càng khó chịu đến không chịu nổi.
Hai chân khép lại ép chặt để tìm kiếm một chút an ủi, nhưng huyệt kia đã nếm qua tư vị nam nhân, làm sao có thể dựa vào kẹp chân là có thể thỏa mãn được.
Thẩm Ngân ăn mấy miếng rốt cục chịu không nổi, buông miệng chui ra khỏi chăn, bò đến đầu giường ủy khuất tiến đến bên tai nam nhân, dùng giọng nói cực thấp nói: “Chỗ đó của em ngứa ngáy.”
Nói xong, kéo tay của nam nhân về chỗ dưới chân của mình
Anh sờ sờ nó đi!
Thẩm Ngân lo lắng nhìn hắn, Tạ Nhậm Nguyên lại thờ ơ, Thẩm Ngân bất đắc dĩ dựng thẳng tay nam nhân lên, đặt cánh hoa của mình lên trên, tự mình đong đưa qua lại cọ xát.
[TN] Chương 36: Điều tra ngọn nguồn
Chương 36: Điều tra ngọn nguồn
Có quá nhiều người nên Thẩm Ngân không dễ làm nũng, kéo trường bào của hắn, nhỏ giọng nói: “Đại ca, chúng ta trở về trước đi.”
Tạ Nhậm Nguyên không lên tiếng, nheo mắt nhìn Giang Thời Minh cao lớn thô kệch ở đối diện, sải bước rời đi, Thẩm Ngân thì chạy theo phía trước như cô vợ nhỏ.
Tạ Nhậm Nguyên chân dài, bước cũng nhanh, khi còn cách cửa còn có khoảng hai trăm mét thì thấy Tạ Lang Nguyên vẫn còn đứng ngoài cửa, không khỏi dừng lại.
Thẩm Ngân thật vất vả mới chạy theo kịp, đứng bên cạnh hắn thở dốc, Tạ Nhậm Nguyên xoay người nắm chặt tay cô rồi ngược lại.
“Này, này, đi đâu vậy? Chúng ta không về nhà sao?”
Tạ Nhậm Nguyên mím môi không thèm để ý tới cô, kéo cô đi về hoa viên mới dừng lại.
“Trường Thụy, lái xe đến cửa phụ.” Lời dừng lại một chút, nhìn về phía Trường Thụy: “Mặc kệ ai gọi, cũng đừng dừng lại.”
Trường Thụy cúi đầu lên tiếng, hắn đoán được nguyên nhân.
Đến cửa chính, quả nhiên nhìn thấy bóng dánh Tạ Lang Nguyên.
Hắn hỏi: “Tìm thấy Ngân Bảo rồi à?”
Trường Thụy chỉ cúi đầu hành lễ kêu “Nhị thiếu gia”, không nói tìm được, cũng không nói không tìm được, sau đó mở cửa xe khởi động xe.
Tạ Lang Nguyên sửng sốt một chút, hất tay Liễu Thanh Uyển đi vào trong, nhưng trễ chính là trễ, bên cửa bên kia, Thẩm Ngân khom lưng nghiêng người xe, rất ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
“Đại thiếu gia, trở về công quán?”
“Ừ.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Trường Thụy rất muốn kéo rèm lên ngăn cách mình, nhưng làm sao cũng không thể, cũng may chỉ chốc lát sau, Thẩm Ngân tự giác kéo lên.
“Vừa rồi vì sao phải đi từ cửa phụ?”
Tạ Nhậm Nguyên tạm thời không muốn nói chuyện với cô, hai tay vòng trước ngực, nhắm mắt tựa vào lưng ghế.
“Anh nói chuyện đi.” Thẩm Ngân vặn hắn một cái.
“Đừng ồn ào.”
Thẩm Ngân biết nghe lời mới là lạ, ôm lấy người hắn, dính chặt vào: “Nhưng em muốn nói chuyện, anh để ý tới em đi.”
Tạ Nhâm Nguyên mở mắt ra: “Người đàn ông kia là ai?”
Thẩm Ngân sợ sệt: “Em cũng không biết.”
Gãi gãi đầu: “Quên hỏi tên.”
Sau đó đắc ý nói: “Nhưng mà không sao, em cũng lừa anh ta, anh ta không biết tên thật của em.”
Ngay sau đó cô gái liền liến thoắng liến thoắng, nói cho Tạ Nhâm Nguyên nghe toàn bộ chuyện xảy ra với Giang Thời Minh.
Tạ Nhâm Nguyên thấy cô thản nhiên như thế, vừa muốn thả lỏng tinh thần thì lời nói tiếp theo của Thẩm Ngân lại làm cho hắn căng thẳng.
“Anh ta bảo em sờ chỗ đó của anh ta.”
Chỗ đó?
Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Ngân đã đặt ở giữa háng nam nhân, khuôn mặt Tạ Nhậm Nguyên tối sầm lại.
“Em sờ chưa?”
Thẩm Ngân luôn luôn thành thật trước mặt Tạ Nhậm Nguyên đột nhiên không muốn nói thật, ngây người một chút mới lắc đầu.
Tạ Nhậm Nguyên lại không mù, sự khác thường của cô gái luôn có thể nhìn ra được, nhưng mà, hắn có tư cách gì để tức giận đây?
Người chồng chính quy của cô gái còn không quản, mình có tư cách gì?
Tạ Nhậm Nguyên có chút lực bất tòng tâm, vẫy bảo cô yên tĩnh trở lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
***
Tạ Diệc Hân đi qua đi lại trước tầng chính, trong chính sảnh Thư Hồi đang ngồi uống trà.
Con gái vội vàng khóc lóc đi tìm cô ta cùng đi đến Giang phủ, sau khi hỏi rõ chân tướng, Thư Hồi liền trấn an con bé, cũng ngồi đợi cùng.
Nhìn thấy Thẩm Ngân phía sau cha, Tạ Diệc Hân khóc nhào tới: “Ngân Bảo, mình không phải cố ý bỏ rơi cậu.”
Thẩm Ngân không để ý đến Tạ Nhậm Nguyên, vội vàng an ủi cô ấy.
Thư Hồi tiến lên đi đến bên cạnh Tạ Nhậm Nguyên hỏi: “Không có việc gì chứ?”
“Ừ.” Tạ Nhậm Nguyên nói: “Em mang Diệc Hân về phòng trước đi.”
Dứt lời, liền đi ra ngoài.
Thư Hồi cũng có chuyện muốn nói với Tạ Diệc Hân, liền không cho Thẩm Ngân đi theo, đợi sau khi hai người đi, Thẩm Ngân cắn cắn môi dưới, nhấc làn váy lên đi theo phía sau họ đi về phía nhà trái.
Còn chưa tới nửa đường, Trường Thụy đỗ xe trở về vội vàng ngăn lại, nháy mắt với cô, thấp giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân, ngài điên rồi sao!? Hạ nhân vẫn còn ở đây đấy.”
“Tôi muốn tìm đại ca.”
Trường Thụy cũng mệt tâm: “Lúc này Đại thiếu phu nhân cũng đang ở đây.”
“Thư Hồi nói sẽ đi cùng Diệc Hân.” Thẩm Ngân rất kiên trì, Trường Thụy không còn cách nào khác, trước tiên đi bảo hạ nhân lui xuống trước, rồi mới dẫn cô vòng qua cửa đi vào.
“Tầng hai là phòng ngủ, ngài đừng xông vào trong, đi thư phòng tầng ba chờ, tôi sẽ thông tri cho Đại thiếu gia.”
Thẩm Ngân lên tiếng qua loa, thực tế khi đi đến góc cầu thang lầu ba cô đã dừng lại, cởi giày, đi chân trần xuống tầng hai.
Cô chưa từng tới tầng hai, hơn nữa còn muốn trốn Trường Thụy, chỉ có thể tìm từng phòng một.
Chưa được đi được mấy bước, trong căn phòng gần cầu thang truyền ra tiếng Thư Hồi quát lớn, Thẩm Ngân vuốt ve trái tim nhỏ, nín thở tăng tốc độ.
Tốn rất nhiều công sức mới tìm được phòng ngủ của Tạ Nhậm Nguyên và Thư Hồi, cô rất tự giác không có lộn xộn, nương theo ánh trăng quét một vòng, sau khi không phát hiện ra người liền muốn đi ra ngoài tiếp tục tìm, không ngờ tay nắm cửa phía sau bỗng nhúc nhích một chút.
Tạ Nhậm Nguyên mang theo một thân sát khí đẩy cửa ra, liền nhìn thấy cô gái cách đó một mét đang kinh hoảng thất thố.
“Em đến đây làm gì?” Hắn vô thức đóng cửa lại.
Thẩm Ngân: “Em muốn tìm anh.”
Tạ Nhậm Nguyên nhíu mày: “Trở về trước đi, có chuyện gì ngày mai nói sau.”
Tạ Nhậm Nguyên kéo cửa ra, thật trùng hợp, đúng lúc tiếng giày cao gót “cộc cộc cộc” đi gần trong gang tấc.
Thư Hồi đã trở lại.
Tạ Nhậm Nguyên dùng ánh mắt ý bảo gầm giường, còn mình thì nghiêng người đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại, tranh thủ chút thời gian cho Thẩm Ngân.
