Danh mục: thamngan
[TN] Chương 44: Phá hủy ảo tưởng
Chương 44: Phá hủy ảo tưởng
“Hôm nay em đã nhìn thấy nam nhân bắt em sờ cho hắn hôm trước đó.”
“Hắn không đuổi kịp em, em lôi kéo Tạ Nhị chạy.”
Nghĩ đến ánh mắt hung thần nặng nề cuối cùng khi nhìn thấy Giang Thời Minh giữa đường từ cửa sổ xe, lưng Thẩm Ngân lạnh lẽo, bỗng nhiên sợ hãi, ôm chặt lấy cổ hắn tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Em có chút sợ, anh ôm em một cái.” Cô cọ cổ nam nhân, thanh âm có chút run rẩy, Tạ Nhậm Nguyên không hiểu sao có chút đau lòng.
Bàn tay để trên tay vịn rất không thuần thục vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Không sợ, có anh ở đây.”
Còn thập phần cứng nhắc cố gắng chuyển đề tài: “Hôm nay đi ăn cái gì ngon?”
Chậm rãi, Thẩm Ngân thả lỏng, tán gẫu xong chuyện của mình, sau đó mới hỏi Tạ Nhậm Nguyên: “Tối nay sao anh lại tìm em?”
Tạ Nhậm Nguyên không nói gì.
“Có phải nhớ em không?”
Tai nam nhân dần đỏ lên, dùng mắt thường có thể thấy được, hắn ho khan một tiếng, muốn buông Thẩm Ngân xuống.
“Được rồi, chơi một ngày, nên trở về nghỉ ngơi.”
Thẩm Ngân ỷ lại không chịu đi: “Chúng ta đã mấy ngày không hôn môi, hôn rồi lại đi.”
Thấy vẻ mặt của hắn không khác gì, Thẩm Ngân coi như hắn không cự tuyệt, đôi môi đỏ mọng hôn lên cánh môi của hắn.
“Vừa rồi em ăn đá, em nếm thử xem có ngọt không?” Cái lưỡi nhỏ nhắn đỏ tươi hôn lên môi hắn, Tạ Nhậm Nguyên bị cô hôn đến mức mắt tối sầm lại, hàm răng cắn lưỡi nhỏ làm loạn, ngậm vào miệng mình ngậm mút.
Ngay khi hai người hôn đến động tình, ngoài cửa truyền đến giọng của Trường Thụy: “Đại thiếu phu nhân, ngài tới.”
Động tác của Tạ Nhậm Nguyên dừng lại, hắn tốt xấu gì cũng là người trưởng thành, tình dục thu phóng coi như thành thạo, nhưng con chim non vừa mới phá thân không lâu như Thẩm Ngân thì không được, còn liên tục dùng nơi riêng tự cọ vào dương vật đang nhô lên của nam nhân, vẻ mặt rất cần nam nhân yêu thương.
Tạ Nhậm Nguyên bình tĩnh ôm cô từ trên người xuống, buông trường bào che đi quần dài bị dâm thủy làm cho ướt nhẹp, đưa cô đến bên cửa sổ cho gió thổi mát.
Trường Thụy tận chức gõ cửa hỏi một câu, mới cho Thư Hồi đi vào thư phòng.
Cô vừa bước vào, liền nhìn thấy nam nhân ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, Thẩm Ngân thì chống hai khuỷu tay ở bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
“Đại tẩu.” Thẩm Ngân đứng thẳng người, đi tới chào hỏi Thư Hồi.
Thư Hồi cười nói: “Sao lại đến bên cửa sổ?”
Vừa nói, vừa đi đến kéo tay Thẩm Ngân cùng nhau ngồi xuống bàn trước bàn làm việc, tầm mắt lơ đãng đảo qua mặt bàn, nhìn thấy bản vẽ mới dời đi.
“Cô ấy học mệt mỏi.” Tạ Nhậm Nguyên giải thích với cô.
“Cũng đúng, em dâu còn nhỏ, học quá lâu sẽ dễ mệt mỏi.”
Thẩm Ngân ngượng ngùng cười cười.
Tạ Nhậm Nguyên nói: “Thôi, hôm nay liền đến đến đi, Trường Thụy, đưa Ngân Bảo trở về.”
Thẩm Ngân vừa mới ra khỏi cửa, Thư Hồi liền ghen ghét nói: “Sao anh lại gọi cô ấy là Ngân Bảo?”
“Gọi cùng Diệc Hân nên quen rồi.” Dứt lời, Tạ Nhâm Nguyên rũ mắt tô tô vẽ vẽ trên bản vẽ, Thư Hồi cũng không quấy rầy hắn, lấy một tập thơ rồi ngồi ở một bên xem.
Lại nói Thẩm Ngân, xuống dưới tầng liền bảo Trường Thụy trở về, chính mình còn khó nhịn, muốn đến hoa viên hóng gió tản nhiệt.
Vốn đang ở hoa viên nhà mình, nghĩ không có nguy hiểm nên không gọi nha hoàn đi cùng, ai ngờ vừa mới đi tới dưới bóng râm, bỗng nhiên bị một cánh tay tráng kiện đầy cơ bắp từ phía sau kéo vào sau thân cây.
Người nọ một tay cầm cổ tay của cô gái, giơ lên cao, một chân cong lên đè nặng cô gái lên trên thân cây, tay kia nắm lấy cằm cô, giọng nói mang theo sự tức giận truyền đến từ đỉnh đầu cô: “Anh nên gọi em là Tô tiểu thư, hay là Thẩm tiểu thư?”
“Hay là Tạ Nhị phu nhân?”
“Anh… Anh biết rồi?” Thẩm Ngân nhát gan, điển hình là mềm cứng đều ăn, hơn nữa lại sợ loại hung thần ác sát như Giang Thời Minh.
Tuy rằng đã điều tra qua, nhưng chính tai nghe được cô thừa nhận đã gả đi làm vợ người ta, trái tim vẫn hơi nhói một chút.
Con ngươi Giang Thời Minh trầm xuống không chịu nổi, giống như muốn giết người, Thẩm Ngân chỉ nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa chân đã mềm nhũn.
Nam nhân giống như đang áp chế tức giận, hàm răng bị cắn ra tiếng vang, buông cằm ra, bàn tay trực tiếp thăm dò giữa hai chân cô, vừa đụng phải quần lót, đầu ngón tay ướt át khiến nam nhân hoàn toàn mất đi một tia lý trí cuối cùng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa mới trở về, đã để cho hắn làm rồi?”
Thẩm Ngân có khổ khó nói, cô cũng không thể nói, đây là thứ ra sau khi cọ lên người Tạ Nhâm Nguyên được?
Bộ dáng né tránh không trả lời của cô gái ở trong mắt Giang Thời Minh đã chứng thực lời nói của hắn, hắn đột nhiên có chút đau lòng, ngón tay kéo quần lót sang một bên, đâm vào trong động.
Quả nhiên, một đường thông suốt không trở ngại, không có đụng phải tầng ngăn cách tượng trưng cho sự thuần khiết kia.
Hốc mắt Giang Thời Minh mơ hồ phiếm hồng, có loại cảm giác tuyệt vọng vô lực: “Làm sao em có thể, sao có thể tùy tùy tiện tiện đưa mình cho hắn? Em có biết hắn ta còn nuôi phụ nữ ở bên ngoài không?”
Ngay trước hôm nay, tiểu xử nam Giang Thời Minh còn ảo tưởng trong đêm động phòng hắn và Thẩm Ngân sẽ giao cho nhau lần đầu tiên, từ nhỏ đã bị ném vào quân doanh lớn lên, sống hai mươi năm đầu tiên có hứng thú đối với phụ nữ, không ngờ lại kết thúc bằng kết cục này.
[TN] Chương 43: Gặp nhau
Chương 43: Gặp nhau
Nhân viên cửa hàng bước nhanh lên tầng, còn đang tự hỏi làm thế nào để uyển chuyển nhắc nhở thì khi lên trên nhìn thấy hai người đã tách ra, chỉ là thoạt nhìn Tạ nhị phu nhân dường như không quá vui vẻ.
Nhân viên cửa hàng thở phào nhẹ nhõm, tay chân lưu loát thu dọn ly trên bàn: “Có khách quý tới, chị Nguyễn bảo tôi lên dọn dẹp.”
Tạ Lang Nguyên gật đầu, đi qua ôm bả vai cô gái, vừa đi vừa thấp giọng dỗ dành: “Được rồi được rồi, đừng giận dỗi, lần sau muốn hôn, anh sẽ hỏi em trước, như vậy có được không?”
“Không có lần sau.” Thẩm Ngân sửa lại từ ngữ của hắn.
Tạ Lang Nguyên tức giận nở nụ cười: “Em là vợ anh, không cho anh hôn thì cho ai hôn.”
Thẩm Ngân vừa muốn nói chuyện, liền phát hiện cầu thang có người đi lên, cô liền cùng Tạ Lang Nguyên lui vài bước đến bên cầu thang để nhường đường.
Chủ cửa hàng đang giới thiệu dụng cụ làm đẹp mới được nhập về với Giang phu nhân và Thành phu nhân, Giang Thời Minh và Thành Nhị tiểu thư lên tầng trước.
Trên gương mặt hung ác của Giang Thời Minh lộ ra vẻ không kiên nhẫn, bước chân nhanh vô cùng, chỉ thiếu điều viết thẳng hai chữ không vui lên mặt.
Thành Nhị tiểu thư phía sau cũng khổ trong lòng, người phía trước đầy phỉ khí (vô lại), tuyệt đối không giống hai người anh trai thư sinh của cô, cô tự giác thả chậm bước chân, để Giang Thời Minh đi ở phía trước.
Bước đến chỗ ngoặt của cầu thang, hơi ngẩng đầu lên, Giang Thời Minh liền nhìn thấy ý trung nhân mà mình tâm tâm niệm niệm tìm mấy ngày, hắn lộ ra chút vui mừng, nhưng khi nhìn thấy nam nhân mặc áo sơ mi trắng xám quần tây, khóe miệng hắn lập tức cứng đờ.
Thẩm Ngân đang kéo tay đặt trên vai xuống, ánh mắt di chuyển xuống, đúng lúc đối diện với đôi mắt nửa híp mang theo tức giận kia.
Cô chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, quay lưng lại lập tức lôi kéo Tạ Lang Nguyên chạy trốn theo hướng ngược lại.
Tạ Lang Nguyên không kịp đề phòng bị cô lôi kéo đi, chỉ nghe được nam nhân kia nói một câu “Ngân Bảo?”, Giang Thời Minh liền không nhìn thấy bóng dáng hai người. Hắn cất chân dài định đuổi theo, Thành Nhị tiểu thư ở phía sau vội vàng bắt lấy hắn: “Anh muốn đi đâu?”
Không có biện pháp, tư thế kia của hắn giống như là muốn đi đánh người cướp của vậy.
Tốt xấu gì cũng là người của Tạ gia, nếu bọn họ phát sinh xung đột, cô thân là người ở đây, tự nhiên cũng không thoát khỏi liên quan, cô không thể gây phiền toái cho Thành gia.
Tạ Lang Nguyên sờ đến cơ bắp căng thẳng trên lưng cô gái, quay đầu lại nhìn, chỉ là đã cách có chút xa, nhìn không thấy Giang Thời Minh.
“Còn có lối đi nào khác có thể đi xuống không?” Thẩm Ngân vừa đi vừa niệm, Tạ Lang Nguyên thấy bộ dáng vội vàng của cô cũng không hỏi nhiều, nắm lấy tay cô liền dẫn cô đi xuống từ một cầu thang khác, ra khỏi thẩm mỹ viện mới hỏi” “Làm sao vậy, vội vội vàng vàng?”
Thẩm Ngân không kịp cũng không muốn giải thích, trực tiếp nhảy lên xe, thúc giục tài xế nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Khi ô tô đi cách đó vài mét, Thẩm Ngân mới len lén nhìn lại từ cửa sổ xe, quả nhiên nhìn thấy Giang Khi Minh đứng giữa đường nhìn ô tô.
Cô hoảng hốt không chịu nổi, “cạch” một tiếng đóng cửa sổ xe lại.
“Có chuyện gì vậy? Thấy cái gì mà sợ hãi như vậy?”
Thẩm Ngân không muốn nói thật, tìm một lý do qua loa với hắn: “Người không muốn nhìn thấy.”
Tạ Lang Nguyên thấy cô không muốn nói kỹ, còn tưởng rằng chọc cô nhớ tới chuyện đau lòng, cũng không hỏi thêm nữa, bảo tài xế quay đầu đi đến phòng băng, dẫn cô ăn đá đi.
Cũng may cô gái hay quên, Tạ Lang Nguyên lại biết dỗ dành người khác, vẫn luôn ăn uống vui chơi cho đến khi trở lại công quán cũng đã gần hai mươi giờ.
Tạ Nhậm Nguyên biết mấy ngày nay Tạ Lang Nguyên vẫn không ra ngoài lêu lổng, Thẩm Ngân không liên tục tới tìm hắn giống như trước kia cũng có thể hiểu được, nhưng kiểu gì cũng sẽ gặp mặt một lần trong giờ ăn tối.
Nhưng hôm nay, bọn họ thậm chí còn không trở lại ăn tối.
Tạ Nhậm Nguyên chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết nhìn bao lâu, cuối cùng dưới tầng cũng truyền đến động tĩnh, chiếc xe sedan màu đen quen thuộc từ từ chạy vào, Tạ Nhậm Nguyên đi ra ngoài cửa phân phó Trường Thụy: “Gọi Ngân Bảo lại đây.”
Trường Thụy cúi đầu trả lời, tại sao hắn lại cảm thấy kể từ khi mình biết chuyện của Đại thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân, Đại thiếu gia có vẻ không buồn giấu diếm gì khi ở trước mặt hắn nữa vậy?
Trường Thụy tự mình đi đón, Tạ Lang Nguyên mặc dù bất mãn cũng sẽ không ngăn cản, Thẩm Ngân vui vẻ đi theo phía sau Trường Thụy lên thư phòng.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy nam nhân đang chắp tay đứng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rón rén đi tới phía sau hắn ôm lấy.
Tạ Nhậm Nguyên xoay người lại, Thẩm Ngân liền buông tay ra dạo một vòng trước mặt hắn: “Em uốn tóc rồi, có đẹp không?”
Lời trách cứ Tạ Nhâm Nguyên vốn định nói ra khi nhìn thấy nụ cười của cô đều nuốt xuống: “Ừ.”
“Em bảo Tạ Nhị dẫn em đi uốn, em cảm thấy anh sẽ thích tóc xoăn hơn.”
Ừ, tuy Thẩm Ngân đoán sai, nhưng Tạ Nhậm Nguyên vẫn gật đầu cổ vũ cô, cuối cùng dừng một chút, sợ sau này cô còn muốn đi làm, nên nói thêm: “Tóc thẳng cũng đẹp.”
Thẩm Ngân nghe không ra lời nói bóng gió của hắn, tất cả đều coi như hắn đang khen mình xinh đẹp, ôm eo hắn cùng nhau trở lại ghế, nằm trong lòng hắn, nói cho hắn biết chuyện xảy ra hôm nay.
[TN] Chương 42: Uốn tóc xoăn
Chương 42: Uốn tóc xoăn
Liên tục mấy ngày trong lòng Xảo Nhi đều chứa chuyện này, ngay cả ba nha hoàn trong phòng cũng nhìn ra cô ta có gì đó không đúng, quyết định tìm cô ta nói chuyện.
Một đám vây quanh cô ta, trong đó một người nói: “Gần đây cô làm sao vậy, không yên lòng, để ma ma bắt được lại bị phạt đấy.”
Xảo Nhi vừa muốn nói vừa thôi. Cô ta cảm thấy nếu mình còn nhịn nữa thì sẽ nhịn hỏng mất, cuối cùng vẫn mở miệng: “Hình như tôi đã biết chuyện gì đó không nên biết rồi.”
“Chuyện gì?”
“Hình như là có hồ mị tử… Trèo lên giường Đại thiếu gia.”
Một đám nha hoàn kinh ngạc, đều là không tin, hạ thấp giọng nói: “Cô cũng đừng nói lung tung, Đại thiếu gia sẽ không phải là người như vậy!”
Xảo Nhi nghe xong, không vui: “Cô xem, tôi nói hai người lại không tin, nhưng thật sự là tôi đã tận mắt nhìn thấy!”
Xảo Nhi nói ra những gì đã thấy đêm đó, cuối cùng mới phát hiện không nên nói, còn khẩn trương bảo bọn họ cam đoan không được nói ra.
Đương nhiên đó là chuyện không có khả năng, bởi vì không đến mấy ngày sau, đám hạ nhân trong công quán đều lưu truyền, thậm chí còn truyền đến tai Tạ Lang Nguyên.
Tạ Lang Nguyên đương nhiên là xoay người liền chia sẻ cho Thẩm Ngân.
Thẩm Ngân ngây người một chút, hỏi: “Đại ca và nha hoàn?”
Tạ Lang Nguyên gật đầu.
Thẩm Ngân đau lòng, phải biết rằng mấy ngày nay lúc nào Tạ Lang Nguyên cũng lắc lư trước mặt cô, trốn cũng trốn không thoát, càng đừng nói đến tìm cơ hội chuồn đi tìm Tạ Nhậm Nguyên, cô còn sợ thật sự là có nha hoàn nào bày kế thông đồng với hắn.
Cô vội vàng hỏi: “Chuyện khi nào?”
“Không biết.” Tạ Lang Nguyên khoát tay áo, nhất thời cảm thấy trong lòng hơi khó chịu: “Anh nói này, sao em lại quan tâm chuyện của đại ca còn hơn quan tâm qua anh vậy, anh đi đâu cũng không thấy em hỏi một câu.”
“Không phải là anh đi tìm Liễu Thanh Uyển sao, không cần hỏi em cũng biết.” Thẩm Ngân nói có lệ, nắm lấy tay hắn lắc lư: “Vậy anh nghe ai nói, mau đi hỏi thăm cho em đi.”
Tạ Lang Nguyên nghẹn họng một chút, nhưng cô nói đúng là sự thật.
“Không nhớ rõ.”
Thẩm Ngân đột nhiên sinh ra cảm giác nguy cơ, kéo căng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía Tạ Lang Nguyên: “Em quyết định rồi!”
Tạ Lang Nguyên liếc mắt nhìn cô.
Thẩm Ngân nghiêm túc nói: “Em muốn đi uốn tóc!”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, chân bắt chéo, lười biếng nói: “Đi đi.!”
Thẩm Ngân tiếp tục nhìn hắn: “Em không biết chỗ, anh đưa em đi có được không?”
Nói xong, mắt hạnh đáng thương nhìn về phía hắn, không hiểu sao trái tim Tạ Lang Nguyên lại bị đánh trúng một chút.
Vì vậy, một người đàn ông và một cô gái xuất hiện tại thẩm mỹ viện nổi tiếng nhất ở Thủy Thành.
Chủ sở hữu của thẩm mỹ viện vốn là ngôi sao điện ảnh, sau đó từ bỏ phim anh đi theo kinh doanh, còn cố ý đến phương Tây học làm đẹp, thiết bị trong cửa hàng cũng tương đối tiên tiến, đều là mua ở nước ngoài về.
Tạ Lang Nguyên có dẫn Liễu Thanh Uyển tới vài lần, chủ tiệm cũng không xa lạ gì với hắn, nhìn thấy cô gái bên cạnh cũng không phải gương mặt quen thuộc, chỉ hơi hơi sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng lại: “Chào Tạ Nhị thiếu gia, nói vậy vị này chắc hẳn là Tạ Nhị phu nhân đúng không?”
Thẩm Ngân cười với cô ấy.
Tạ Lang Nguyên nói với cô ấy nguyên nhân, chủ tiệm liền giới thiệu với cô vài kiểu tóc thời hưng.
Lúc này tóc xoăn phần lớn là lưu hành làm lọn sóng, Tạ phu nhân và Liễu Thanh Uyển cũng là kiểu tóc này. Phần lớn là làm ra tóc xoăn gợn sóng ở chỗ trung tâm da đầu, búi tóc có thể búi sau đầu, cũng có thể buộc nửa.
Còn có một loại là tóc xoăn kiểu phương Tây, loại tóc xoăn này chỉ uốn trong và sau đầu, phần lớn là kiểu tóc vấn một nửa, Thư Hổi chính là để kiểu tóc này.
Theo thẩm mỹ của Thẩm Ngân, cô càng thiên về mái tóc xoăn kiểu phương Tây tương tự như mái tóc xoăn hiện đại, nhưng từ đáy lòng cô không muốn làm chung kiểu tóc với Thư Hồi, cũng không muốn cắt tóc ngắn, cho nên lại rối rắm.
Chủ cửa hàng nhìn ra sự rối rắm của cô, cô ấy ít nhiều cũng cố ý ra nước ngoài học qua, sau khi hỏi thăm thử, căn cứ theo chỉ thị của Thẩm Ngân, làm cho cô một mái tóc xoăn dài có họa tiết lượn sóng mang hơi thở hiện đại.
Mái tóc vốn dài đến lưng nay co đến dưới vai, Thẩm Ngân vuốt ve mái tóc xoăn rơi xuống xương quai xanh, còn có chút không quen.
Thoạt nhìn là trưởng thành hơn mấy tuổi, giống như đại cô nương mười sáu mười bảy.
Tạ Lang Nguyên thích phụ nữ trưởng thành, ánh mắt càng sáng lên, ra tay làm búi tóc nửa đầu cho cô, dùng kẹp tóc trân châu điểm xuyết ở hai bên, cực kỳ đẹp mắt.
Ngay cả chủ cửa hàng cũng không tự giác phát ra tán thưởng: “Phu nhân thật xinh đẹp!”
Không thể không nói thẩm mỹ của Tạ Lang Nguyên tốt hơn Tạ Nhậm Nguyên nhiều, Thẩm Ngân làm dáng soi gương, vẫn là tương đối hài lòng.
Tạ Lang Nguyên kìm lòng không được đưa tay nắm lấy cằm cô gái, nặng nề hôn lên môi cô, chủ tiệm che miệng cười trộm, vẫy tay đuổi nhân viên phục vụ một bên xuống tầng một, dù sao hôm nay phòng khách quý tầng hai chỉ có hai vị khách là bọn họ, tạm thời lưu lại không gian cho hai người đi.
Vừa mới xuống cầu thang, liền gặp được khách quý hiếm thấy, chủ tiệm đưa mắt ra hiệu về tầng hai cho nhân viên cửa hàng, sau đó tự mình nghênh đón.
“Yo, sao hôm nay Giang phu nhân và Thành phu nhân lại rảnh rỗi tới nơi đây? Mau mau đi vào đi.”
Giang phu nhân đi vào vài bước, lúc này chủ tiệm mới nhìn thấy Nhị tiểu thư Thành gia và Giang Thời Minh phía sau bà, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, chỉ là rất nhanh liền hiểu được.
Khó trách lại cùng đi tới, đại khái là muốn cho công tử tiểu thư hiểu rõ lẫn nhau.
[TN] Chương 41: Giúp cô tắm rửa
Chương 41: Giúp cô tắm rửa
Thế nhưng, không phải là nên làm tình cùng đại thiếu phu nhân sao? Làm sao có thể tìm hồ mị tử được? Xảo Nhi nghĩ không ra.
Hình tượng Tạ Nhậm Nguyên thanh tâm quả dục đã thâm nhập vào lòng mỗi nha hoàn Tạ gia, cho nên chưa bao giờ xảy ra chuyện leo lên giường Đại thiếu gia.
Chỉ trong một thời gian ngắn đã nhận được lượng tin tức lớn như vậy, khiến Xảo Nhi choáng váng, lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa. Cô ta cũng không còn tâm tư tuần tra hành lang, túm lấy khăn tay, tâm thần bất định trở về.
Tạ Nhậm Nguyên đưa Thẩm Ngân về phòng khách, khóa cửa lại, lúc đi vào bên giường, Thẩm Ngân dùng sức rơi xuống, kéo nam nhân ngã xuống giường cùng cô.
Giường mềm phương Tây đàn hồi khiến hai người đụng phải nhau, Tạ Nhậm Nguyên liền nhân tiện đè cô lại, chen vào giữa hai chân cô, tiếp tục động tác chưa hoàn thành vừa rồi.
Phòng khách cách phòng ngủ chính một khoảng cách nhỏ, Thẩm Ngân không quá kiềm chế tiếng rên rỉ, Tạ Nhậm Nguyên nghe đến mức hai mắt đỏ thẫm, lực lượng nặng thiếu chút làm giường lắc tan thành từng mảnh, phát ra tiếng “Kẹt kẹt kẹt kẹt” khiến người ta đỏ mặt.
Cho đến khi thanh âm ngừng lại, trên tấm lưng trần trụi của nam nhân đã bị cào ra không biết bao nhiêu vết đỏ bắt mắt.
Thẩm Ngân bắt đấy đôi chân dài bị đặt lên vai hắn, hơi động một chút, liền ép ra tinh dịch chất đống trong hành lang, ngay cả trên mặt Tạ Nhậm Nguyên cũng hiện ra một chút mất tự nhiên, cầm lấy áo ngủ ném ở cuối giường lau cho cô.
Hắn có chút ảo não, làm sao lại không khống chế được mà bắn vào bên trong vậy.
“Anh đi lấy nước ấm rửa sạch cho em.”
Thẩm Ngân vội nói: “Em và anh cùng đi.”
Nói xong liền đứng lên, ngay trong tầm mắt Tạ Nhậm Nguyên, chất lỏng màu trắng trượt xuống giữa hai chân, rơi xuống chăn.
Mặt Thẩm Ngân “xoạt” một cái liền đỏ bừng thành cà chua chín, thoáng cái lại ngồi trở lại trên giường, thật trùng hợp lại ngồi xuống bãi tinh dịch kia.
Tạ Nhậm Nguyên: “…”
Lần này tốt rồi, không đi cũng phải đi theo.
Tủ quần áo trong phòng khách thường sẽ đặt một hai bộ quần áo ngủ mới cho khách sử dụng, Tạ Nhậm Nguyên mặc vào một cái trong đó, lại lấy ra một cái khác đi về phía Thẩm Ngân.
Áo ngủ là kiểu áo dài tròn, dáng người cô gái nhỏ, chỉ cần mặc vào là có thể che được mông, mặc quần hay không mặc cũng không sao cả.
Tạ Nhậm Nguyên liền lấy áo khoác quấn lấy Thẩm Ngân, ôm ngang vào phòng tắm, đặt lên ghế mây nhỏ trong phòng tắm để cho cô ngồi chờ ở đó.
Mở vòi sen bằng đồng thử nhiệt độ nước, sau khi phát hiện có chút nóng, liền bỏ vào bồn tắm, sau khi pha nước lạnh mới ôm Thẩm Ngân đến ngồi bên cạnh bồn tắm.
Lấy một chiếc khăn mới từ kệ đồng và đưa nó cho cô.
“Anh không giúp em rửa sao?” Thẩm Ngân không nhận, hai tay nắm lấy mái tóc xõa tung lên cao, nháy mắt vô tội nhìn anh: “Không có dây buộc tóc, em phải nắm tóc, không có tay để rửa.”
Khuôn mặt không chút thay đổi của Tạ Nhậm Nguyên xuất hiện một vết nứt.
Cứ như vậy một người giơ khăn lên, một người không nhúc nhích cứ như vậy nhìn hắn, một hồi lâu, Tạ Nhậm Nguyên nhận thua.
Sau khi cởi quần áo cho cô, xắn cao ống tay áo, múc một gáo nước từ trong bồn tắm dội lên người cô.
“Thật thoải mái!” Thẩm Ngân nheo mắt lại phát ra tiếng thở dài hưởng thụ: “Sau lưng cũng phải xối một chút!”
Tạ Nhậm Nguyên: “…”
Mặt không chút thay đổi dội lên lưng cô một cái.
Tạ Nhậm Nguyên cảm giác mình giống như đang tưới hoa, máy móc lần lượt lại đều dội một lần cho hai tay và hai chân, mãi đến khi đóa hoa nhỏ này nhận đủ nước, nước trong bồn tắm đã vơi đi một nửa.
Trải qua một đêm này, Tạ Nhậm Nguyên hoàn toàn hiểu được việc tắm rửa cho con gái phiền toái đến mức nào.
Khi cả người Thẩm Ngân thơm ngào ngạt đứng ở một bên không nhúc nhích, Tạ Nhậm Nguyên liếc mắt một cái rồi cũng không thèm để ý đến cô nữa, hắn biết cho dù mình bảo cô trở về, cô cũng sẽ không đi, động tác nhanh chóng dùng một chút nước còn lại để tắm rửa.
Thẩm Ngân liền ngoan ngoãn đứng ở một bên, chờ hắn tắm xong liền nắm tay hắn cùng nhau đi ra ngoài.
Trở lại phòng khách, Tạ Nhậm Nguyên nói: “Muốn trở về, hay là ngủ một đêm ở chỗ này?”
“Có thể ngủ ở chỗ này không?” Thẩm Ngân kinh hỉ nói.
“Ngày mai anh sẽ đưa quần áo đến sớm cho em.”
Ý là hắn muốn trở về, Thẩm Ngân tự mình ngủ ở đây.
Thẩm Ngân bĩu môi, ôm lấy hắn: “Anh không ngủ cùng em sao?”
“Đêm nay ngủ cùng em có được không?” Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó lại nhìn đồng hồ trên tường một cái, nói: “Chỉ cần ở cùng hai tiếng đồng hồ thôi, bốn giờ em sẽ trở về.”
Sợ Tạ Nhậm Nguyên không đồng ý, cố ý nhấn mạnh một câu: “Em sẽ tự trở về, không cần anh đi cùng.”
Đáy lòng Tạ Nhậm Nguyên không muốn đồng ý, nhưng đối mặt với đôi mắt lưu luyến không rời của cô gái, trái tim mềm nhũn liền buông lỏng miệng: “Ừ.”
Đôi mắt ban đầu còn có chút ảm đạm của cô gái lập tức sáng lên, nhìn hắn cười đến mặt mày cong cong, nam nhân thấy cũng nhẹ nhàng không ít, sự nặng nề nơi đáy lòng cũng không khỏi giảm đi vài phần.
Khi cô gái cười rộ lên thịt hai bên má phồng lên, thoạt nhìn mềm mại rất dễ nhéo, Tạ Nhậm Nguyên nhìn thấy ngứa ngáy, cuối cùng nhịn không được vẫn là nhéo nhéo.
Cười đến mức thật ngốc nghếch.
