Danh mục: thamngan
[TN] Chương 49: Động tình ở phòng khiêu vũ (2)
[TN] Chương 48: Động tình ở phòng khiêu vũ
Chương 48: Động tình ở phòng khiêu vũ
Tháo dỡ xong, Tạ Nhâm Nguyên lại nhanh chóng lắp ráp, đưa súng trở về.
“Thế nào rồi?”
“Không sai.”
“Có thể làm được không?”
Tạ Nhậm Nguyên trầm một lát, mới nói: “Có thể thử một lần.”
Giang Đình Vân đẩy hòm gỗ đựng súng cho hắn: “Không vội, Tạ huynh cứ việc thử.”
Tạ Nhậm Nguyên tiếp nhận, hiệp nghị coi như đã đạt được.
Hắn khéo léo cự tuyệt Giang Đình Vân giữ lại, lạnh nhạt gật đầu, mang theo Thẩm Ngân rời đi.
Giang Đình Vân nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi, cười khẽ một tiếng: “Có chút ý tứ a.”
“Người Tam tiểu tử vẫn luôn nhắc tới chính là nàng?”
“Vâng.”
“Tên ngốc kia.” Giang Đình Vân lắc đầu, dựa lưng ghế trở về.
Một người phụ nữ như vậy, cũng đáng để hắn say mấy ngày? Hãy để cho người làm chủ này, gửi cho cháu một món quà.
Xuống tầng hai, thần kinh căng thẳng của Thẩm Ngân cuối cùng cũng buông lỏng, cô nghiêm nghị nói với Tạ Nhâm Nguyên: “Đại ca, sau này anh nói chuyện làm ăn phải để ý một chút, hỏi người ta mới có thể tháo súng, vừa rồi em vẫn luôn sợ anh ta sẽ rút súng ra.”
“…”
“Không có đâu.” Tạ Nhậm Nguyên giải thích cho cô: “Đó là súng do nước D chế tạo, nhập số lượng lớn rất đắt tiền, cho nên cầm mẫu trở về chế tạo.”
Thẩm Ngân há to miệng, hình như cô biết nguyên nhân Tạ Nhậm Nguyên bảo cô đảm nhiệm bản vẽ lúc trước là vì muốn làm cái gì.
Thì ra Tạ gia còn làm chuyện làm ăn này.
Ừm, thời đại này không có ý thức về bản quyền.
Huống hồ cho dù có bản quyền, cũng chưa chắc có thể chế tạo được thiết bị kỹ thuật kia.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm Ngân bắt đầu nhìn lung tung khắp nơi, nhất là khi nhìn thấy màn biểu diễn của các nữ vũ công trên sân khấu, quả thực không nhúc nhích được chân, Tạ Nhậm Nguyên đành phải lấy chỗ ngồi bên cạnh dẫn cô xem.
Đúng lúc MC có thanh danh cực lớn, hơn nữa đặc biệt am hiểu nói lời thô tục lên, phòng hát còn đặc biệt thiết lập cho hắn ta một tiết mục nóng bỏng để nói lời thô tục, Thẩm Ngân nghe đến mặt đỏ tai hồng.
Khi MC hét lên “Cho các quý ông một phút cơ hội âu yếm”, đèn màu trên đỉnh “tạch” một cái tắt đi, xung quanh vang lên tiếng hôn “chụt chụt”, Thẩm Ngân không khỏi nắm chặt tay nam nhân.
Cô, cô cũng muốn hôn sao?
Khi mọi người xung quanh đang hôn nhau, mình tất nhiên sẽ giống như dị loại.
Đột nhiên, cằm bị bàn tay hơi lạnh giữ lại, xoay đầu cô qua, trong nháy mắt tiếp theo, trên môi cảm nhận được sự ẩm ướt ấm áp mềm mại.
Thẩm Ngân đưa tay lên mặt chủ nhân đôi môi, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, hai chữ “đại ca” vừa mới xuất hiện, đầu lưỡi bá đạo kia liền chui vào miệng cô, hấp thu sự ngọt ngào.
Đầu lưỡi động tình quấn lấy nhau, thân thể Thẩm Ngân dần dần nhũn ra, nơi riêng tư giống như có một cái móc nhỏ, câu đến mức làm cho cả người cô tê dại, cảm giác khó nhịn kia cũng tránh không khỏi.
Lưỡi thơm không nỡ rút ra khỏi miệng nam nhân, từng chút từng chút nhẹ nhàng liếm khóe miệng hắn: “Đại ca, em ngứa.”
Vừa dứt lời, đèn trên đỉnh đầu sáng lên, phía dưới một đám nam nữ đói khát còn đang hôn môi lưu luyến tách ra, hai tròng mắt Thẩm Ngân lại càng như nước mùa xuân, trong mắt tựa như kiều như oán, nam nhân lạnh lùng nhìn thấy không khỏi nổi lên một tia tâm viên ý mã.
MC còn chưa đã thèm mà trêu chọc vài câu: “Ai nha, tôi thấy các tiểu thư ai nấy đều kiều mỵ động lòng người, kỹ năng hôn của các vị quý ông có làm cho các cô hài lòng không?”
Ngoại trừ những cô gái táo bạo, những câu trả lời còn lại đều là của những vũ nữ giả thành, MC tiếp tục nói: “Chậc chậc, tôi nghe thấy thanh âm không hài lòng càng nhiều, vậy tôi làm chủ cho các quý ông thêm năm phút để bù đắp, đến đây, tắt đèn!”
Trải qua nụ hôn vừa rồi, lại nghe được thêm năm phút đồng hồ, đèn vừa tắt, Thẩm Ngân liền ngồi xuống đùi nam nhân, không đợi động tác của hắn, đôi môi đỏ mọng vội vàng dán lên môi hắn, thân thể còn không ngừng xoay loạn, mài đến nỗi vật dưới thân nam nhân thiếu chút nữa muốn giơ súng lên.
“Đừng nhúc nhích.”
Mông Thẩm Ngân ngồi xuống, trong giọng nói không giấu được niềm vui sướng: “Dương vật lại cứng sao?”
“Phía dưới ngứa ngáy, muốn dương vật đi vào, đại ca cho em được không?”
Tạ Nhậm Nguyên lạnh lùng nói: “Hôm qua Tạ Nhị không cho em sao?”
Thẩm Ngân lắc đầu, bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương sờ xuống phía dưới: “Em chỉ muốn đại ca.”
“Ưm… Nóng quá, cúng quá… Đại ca mau bỏ vào…”
Trường Thụy đứng ở phía sau một cánh tay nghe hết đoạn đối thoại vào tai, khi nghe được Tạ Nhậm Nguyên hạ thấp rên rỉ một tiếng, thân hình hắn chợt lóe, chạy đến chỗ công tắc đèn, mở bàn tay ra trước mặt người điều khiển công tắc, trên lòng bàn tay là một đồng bạc lóng lánh ánh bạc.
Còn khoảng mười mấy giây cuối cùng, cậu em quản đèn chạy lên sân khấu, tiến đến bên tai MC nói vài câu, MC mặt đen dạy dỗ hắn vài câu, bảo hắn chạy đi bẩm báo quản sự, sau đó đại não nhanh chóng vận chuyển, dùng lời nói thoải mái trì hoãn thời gian.
Thẩm Ngân phía dưới không biết từ khi nào đã quỳ gối giữa đùi nam nhân, ngậm lấy dương vật cửa cứng mút đến tư tư rung động.
Vừa ăn hơn mười giây, cô phun quy đầu ướt dầm dề ra: “Cứng hết rồi, có thể đi vào.”
Tạ Nhậm Nguyên cố ý cọ sát cô: “Không cứng, lại liếm đi.”
“Anh nói dối, rõ ràng là cứng rồi.” Thẩm Ngân cực kỳ ủy khuất, rõ ràng đã cứng đến mức dùng một bàn tay cũng không cầm hết được, nhưng hắn vẫn không cho cô cắm vào.
Đối với cô mà nói tinh dịch của Tạ Nhậm Nguyên có tác dụng kích thích, lúc khẩu giao đã ăn vào vài ngụm thứ chảy ra từ mã nhãn, dâm thủy chảy ra từ nơi riêng tư phía dưới đã thấm ướt quần lót, cô khó nhịn đứng lên, hai chân hơi mở ra, kéo tay hắn đặt vào giữa hai chân mình.
Cô gái hoàn toàn quên mình đang ở vũ trường, cũng quên mặc dù ánh đèn tắt, tầng hai vẫn có chút ánh trăng chiếu vào, nếu là đến gần vẫn có thể nhìn thấy động tác của bọn họ, động tình siết chặt chân, kẹp cổ tay nam nhân trái phải di chuyển giữa hai chân, dùng cổ tay của hắn an ủi âm huyệt đói khát.
Ở bàn cách bọn họ gần nhất bên tay trái, một đôi mắt nhìn chằm chằm động tác của cô gái không chớp mắt.
[TN] Chương 47: Nam nhân nhìn không thấu
Chương 47: Nam nhân nhìn không thấu
Vừa nói xong, lại nhíu mày phủ định: “Thôi, cũng không nên vội vã.”
Dù sao Ngân Bảo thân kiều thể quý, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Hắn thở dài một tiếng, bàn tay to nắm lấy mông cô gái hung hăng bóp hai cái: “Dù sao thời gian còn rất dài, có phải không Ngân Bảo?”
Vẻ mặt Thẩm Ngân ngây thơ, Tạ Lang Nguyên nhìn đến vui vẻ, nặng nề hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Sao em lại khiến người ta yêu thích như vậy hả, khó trách mẹ luôn nói muốn anh thương em nhiều hơn.”
Dứt lời, nâng cô lên ôm trở lại giường, tiếp tục niềm vui còn dang dở.
Bên trong thư phòng nhà trái, Thư Hồi khép sách lại: “Gần đây Lang Nguyên ngược lại lại thay đổi tính tình, có lẽ là biết được em dâu tốt.”
Tạ Nhậm Nguyên không ngẩng đầu “Ừ” một tiếng.
Hắn đương nhiên biết Thẩm Ngân tốt.
“Anh không biết đâu, em nghe Nghênh Phúc nói, hắn a, ở bên ngoài, hôn em dâu ở trước mặt mọi người đấy.”
Tạ Nhậm Nguyên ngước mắt nhìn về phía cô.
“Chính là hôm nay, ở trong thẩm mỹ viện, đều truyền ra ngoài rồi.”
Không phải không thích Tạ Lang Nguyên sao? Sao mà lại hôn nhau chứ?
Tạ Nhậm Nguyên bực bội, không cùng Thư Hồi trở về phòng, mà đi ra vườn hoa dưới lầu, vốn định giải sầu giải sầu một chút, nhưng lại bất tri bất giác đi đến nhà phải.
Đèn phòng ngủ trên tầng hai vẫn còn sáng, bọn họ chưa ngủ.
Nửa đêm canh ba không ngủ, sẽ làm gì chứ?
Tạ Nhậm Nguyên càng nghĩ càng bực bội, tính tình theo đó trở nên nóng nảy, hạ nhân trong nhà trái liên tục nơm nớp lo sợ mấy ngày, mà Thẩm Ngân cuối cùng cũng đợi đến khi Tạ Lang Nguyên bị cha phái ra ngoài kinh doanh, bắt được cơ hội chui vào thư phòng Tạ Nhậm Nguyên.
Tạ Nhậm Nguyên còn tức giận, nghe được Trường Thụy vào thông báo cô đang ở ngoài cửa, tức giận dâng lên: “Không gặp.”
Trường Thụy kinh ngạc, lúc đi ra ngoài đột nhiên lộ ra vẻ đau khổ.
Đại thiếu gia tốt xấu gì cũng nên cho một lý do nha, đợi lát nữa Nhị thiếu phu nhân truy hỏi, hắn phải trả lời như thế nào đây?
Thẩm Ngân nhìn chằm chằm gương mặt sinh không luyến tiếc của Trường Thụy chớp chớp mắt: “Trường Thụy, anh chắn cửa rồi.”
“Đại thiếu gia có việc bận.”
Thẩm Ngân hơi sững sờ, vẻ mặt không thể tin: “Đại ca không muốn gặp tôi?”
Trường Thụy im lặng.
Thẩm Ngân tức giận, cô thật vất vả mới tiễn được Tạ Lang Nguyên rồi lập tức tới tìm hắn, hắn lại dám không gặp!?
Khoanh tay trước ngực rồi khí thế hùng hổ đi vài vòng trước cửa, đột nhiên linh quang chợt lóe, dừng lại trước mặt Trường Thụy: “Anh vào nói với đại ca, nếu anh ấy không gặp tôi, tôi đợi lát nữa liền trốn dưới gầm giường chờ anh ấy.”
Trường Thụy: “…”
Nhưng vẫn thành thật kể lại nguyên văn cho Tạ Nhậm Nguyên.
Tạ Nhậm Nguyên đen mặt: “Để cho cô ấy vào đi.”
Thanh âm nói lớn không lớn, nhưng Thẩm Ngân dán lỗ tai lên cửa, người đàn ông vừa dứt lời, cô liền xông vào, ngồi vào đùi hắn.
Trường Thụy thức thời lui ra.
Cô ôm cổ nam nhân bĩu môi trách móc: “Tại sao anh không muốn gặp em?”
Trong khi nói, vừa đưa mắt nhìn thiếp mời trên bàn.
Đột nhiên ánh mắt sáng ngời: “Đại ca, là muốn đi làm ăn sao?”
Ngón tay mềm mại như cây cỏ chỉ vào hai chữ “vũ trường” trên thiếp mời.
Nhìn thấy hai tròng mắt chờ mong lấp lánh của cô, cơn giận của Tạ Nhậm Nguyên không hiểu sao lại tiêu tan, nội tâm bỗng nhiên bình tĩnh lại, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Ừ.”
“Dẫn em đi, dẫn em đi.”
Tạ Nhậm Nguyên do dự, bởi vì dù sao cũng là đến vũ trường, nơi đó người đến người đi không khỏi ngư long hỗn tạp.
Thẩm Ngân gần như là dựa vào môi hắn hôn cầu xin hắn, Tạ Nhậm Nguyên mềm lòng liền đáp ứng.
Thẩm Ngân vừa muốn hoan hô, hắn liền nói: “Chỉ là, thân phận của em phải biến hóa.”
Đêm đó, Thẩm Ngân một thân sườn xám mẫu đơn thêu hồng đào lớn, tay cầm một cây quạt tròn, nắm tay Tạ Nhậm Nguyên xuất hiện ở phòng ca múa.
“Tạ tiên sinh, mời.” Nam tử một thân đồ đen đưa tay làm ký hiệu mời, đón tiếp Tạ Nhậm Nguyên lên tầng hai.
Nam tử áo đen dừng lại ở một bàn đối diện sân khấu, nghiêng người đứng ở phía sau một nam nhân mặc áo vải màu lam.
Nam nhân kia một tay cầm xì gà, khóe miệng khẽ cười như không cười đảo qua Thẩm Ngân, ánh mắt đặt trên người Tạ Nhậm Nguyên, đưa tay mời hắn ngồi xuống.
Thẩm Ngân có được khứu giác có thể ngửi được hơi thở nguy hiểm của động vật ăn cỏ, Thẩm Ngân xiết chặt quạt tròn, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu không còn tò mò quan sát bốn phía giống như trước kia, mà chỉ nhu thuận nhìn chằm chằm ấm trà ở giữa.
“Đây là lần đầu tiên Giang mỗ nhìn thấy Tạ huynh mang phụ nữ đi cùng, không giới thiệu một chút sao?”
Nhắc tới mình, Thẩm Ngân ngước mắt lên, thâm ý trong mắt người nọ sâu không thấy đáy, Thẩm Ngân suy nghĩ không thấu rốt cuộc là hắn tò mò mới hỏi, hay là có mục đích khác.
Con ngươi lạnh nhạt của Tạ Nhậm Nguyên nhấc lên, vẫn chưa trả lời.
Giang Đình Vân cười cười, giơ tay lên, nam tử áo đen phía sau đặt rương gỗ hình vuông xách trong tay lên mặt bàn.
Mở ra, quay hộp về phía Tạ Nhậm Nguyên.
Tạ Nhâm Nguyên cầm lấy, xoay trái phải quan sát một lần, dưới đôi mắt kinh hãi trợn tròn của Thẩm Ngân, động tác thuần thục tháo rời.
Sao, sao không hỏi người ta, mà đã tháo ra rồi?
Trong nháy mắt sau cô liền chuyển ánh mắt đến trên mặt Giang Đình Vân, khẩn trương nhìn chằm chằm người áo đen sau lưng rõ ràng có đeo súng phía sau hắn ta, thân thể căng thẳng chuẩn bị sẵn sàng nhào tới chắn súng bất cứ lúc nào, sợ nam nhân nhìn không thấu kia sai người một phát bắn đại ca cô.
