[TN] Chương 60: Vết máu trên vải

[TN] Chương 60: Vết máu trên vải

Chương 60: Vết máu trên vải

Tạ Lang Nguyên suy nghĩ cho cô như vậy, nhưng Thẩm Ngân không biết rõ tình hình, cũng không cảm kích, dục vọng trong cơ thể từng chút từng chút ăn mòn lý trí của cô, cô kéo đũng quần lót sang một bên, liền muốn dương vật đi vào.

Tạ Lang Nguyên hơi kinh sợ vì cô vợ nhỏ càn rỡ của mình, dâm như vậy, hắn còn đi tìm phụ nữ gì đó làm gì, không phải chỉ cô là đủ rồi sao?

Tạ Lang Nguyên vội vàng ngăn cản: “Bà cô ơi, em cũng đừng thật sự đi vào, sau này không cao được nữa thì làm sao bây giờ?”

“Em đủ cao rồi!” Thẩm Ngân ủy khuất, rõ ràng đã đến bả vai hắn, cô cảm thấy độ cao này là được rồi.

Tạ Lang Nguyên quả thực là cứng miệng, ngón tay linh hoạt mà có lực cầm quần lót dùng sức xé, xé rách quần lót từ hai bên, đặt chỗ mềm mại nhất của miếng vải kia một lần nữa ở miệng huyệt.

“Ngân Bảo ngoan, đừng lộn xộn, để chồng động đậy.”

“Anh muốn đâm vải vào sao?” Thẩm Ngân nghiêng về phía sau, ngón tay như ngọc hành bám vào âm hộ kéo lên trên, âm hộ trống rỗng theo động tác vểnh lên, lộ ra âm thần bị kéo ra thành hình chữ nhân.

Vải lót màu trắng bao bọc quy đầu đi vào hành lang, nếp gấp trên quần khiến Thẩm Ngân nhíu chặt mày, bĩu môi lộ ra ủy khuất.

“Vải kia rất nhiều nếp gấp, đi vài bên trong rất đau đớn.”

Vải tuy rằng đã là vải mềm thượng đẳng, nhưng mị thịt trong huyệt dù sao cũng được bảo vệ phi thường tốt, mặc dù có đời sống tình dục nhưng cũng không phải ngày nào cũng có người đi vào, trình độ mềm mại bên trong có thể tưởng tượng được, vải ma sát âm đạo mà nói vẫn là quá thô ráp.

“Rất đau sao?” Tạ Lang Nguyên khó hiểu, bởi vì tấm vải kia cũng bao bọc quy đầu của mình, nhưng quy đầu cũng không có khó chịu.

Chẳng lẽ là trải nghiệm phong phú, nên cẩu thả?

“Có một chút đau.”

“Có thể nhịn được không? Anh sợ nếu không có vải ngăn cách, đợi lát nữa liền vọt tất vào.” Tạ Lang Nguyên vừa nói vừa xoa âm vật dời đi lực chú ý của cô.

Kỹ thuật của nam nhân cao siêu, không lâu huyệt đã ướt sũng, dưới dịch nhờn làm ẩm cảm giác tồn tại của tấm vải ngược lại trở nên nhẹ hơn. Lông mày Thẩm Ngân giãn ra, đầu nhỏ bắt đầu suy nghĩ lung tung, đỏ mặt hỏi: “Vì sao lại thích cách vải? Chẳng lẽ anh và Liễu Thanh Uyển cũng cắm huyệt như vậy?”

Rõ ràng là cắm hết vào mới thoải mái.

Tạ Lang Nguyên nghe vậy nhếch môi cười khẽ, trêu ghẹo nói: “Đương nhiên không phải, làm sao, hỏi cái này là có ý muốn thử sao?”

“Muốn!” Ánh mắt Thẩm Ngân sáng ngời, cho rằng thuyết phục được hắn cắm vào, eo nhỏ cực lực đề cử mình: “Huyệt của em rất thoải mái, anh mau tiến vào một chút.”

Ý trêu ghẹo của Tạ Lang Nguyên càng nồng đậm: “Làm sao em biết, em cũng không phải nam nhân, làm sao hiểu được cảm thụ của nam nhân?”

Cô không biết, nhưng Tạ Nhậm Nguyên rất thích, từ đó Thẩm Ngân đưa ra kết luận huyệt của cô khẳng định rất thoải mái.

Cô gái kiêu ngạo nâng cằm lên một chút, không trả lời, đắc ý hừ một tiếng thúc giục hắn đi vào.

Tạ Lang Nguyên buồn cười, cắm dương vật vào trong một ít, vốn chỉ muốn tiến vào một quy đầu, đột nhiên xe nghiền qua một khối đá cứng, xóc nảy một chút, làm dương vật đẩy vào bên trong, không sai biệt lắm cắm vào nửa cái.

“A a ưm ——”

Tài xế phía trước căng thẳng, tay run lên, xe lại nghiêng sang một bên, hắn nhanh chóng đánh lái về, Thẩm Ngân bị lực quán tính là vọt tới, ngã vào trong ngực Tạ Lang Nguyên, đồng thời mông cũng phốc ngồi xuống, miệng huyệt vèo một cái liền ngậm đến tận rễ.

“A nha, đau quá——” Đầu ngón tay nắm ở sau lưng ghế ngồi bởi vì quá mức dùng sức mà hiện ra màu xanh trắng, Tạ Lang Nguyên có chút ngây ngốc ôm lấy người không người run rẩy trong lòng.

Cái này, đây là cắm vào rồi?

Cảm giác ẩm ướt trên cổ ập tới, cảm giác lạnh lẽo làm cho Tạ Lang Nguyên hoàn hồn, lúc này mới đau lòng không thôi nhấc người trong ngực lên, rút dương vật ra.

Vải đồ lót khá mềm mại, nhưng lại vào trong tương đối sâu, cũng không rút ra theo dương vật, từ góc nhìn của Tạ Lang Nguyên, bên ngoài cửa huyệt phấn nộn giống như ấu nữ lưu lại một đoạn vải mềm màu trắng, nhìn qua giống như đang chơi khuê phòng tình sự gì đó khó có thể mở miệng, dâm mỹ không chịu nổi.

Thẩm Ngân cũng nhìn thấy, nhìn thấy nếp nhăn trên vải thì không khỏi cảm thấy càng đau, khóc lóc đưa tay muốn rút ra, Tạ Lang Nguyên vội vàng ngăn trở: “Đừng nhúc nhích! Để anh, anh có thể kiểm soát sức mạnh, nếu không em sẽ đau.”

Đặt cô trở lại ghế ngồi, để cô ôm chân mình cố gắng mở chân ra, cô gái vốn không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn anh nhanh chóng rút vải ra, nhưng lại không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt quá nóng bỏng của nam nhân, không khỏi thẹn thùng, cũng đóng hai chân ngồi nghiêng vào ghế ngồi.

Tạ Lang Nguyên còn chưa thỏa mãn: “Làm gì vậy, mau mở ra.”

“Em, em tự rút.”

“Em không sợ đau?”

Thẩm Ngân do dự, truy hỏi: “Anh rút ra sẽ không đau sao?”

“Đương nhiên.”

Thẩm Ngân bán tín bán nghi, Tạ Lang Nguyên độc đoán tách ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Ngân cúi người xuống cắn hạt đậu đỏ mẫn cảm kia.

“A ừ…” Thẩm Ngân bị ăn đến mềm cả người, Tạ Lang Nguyên thừa dịp cô hưởng thụ, nhanh chóng rút quần lót còn lại trong huyệt ra, nhìn kỹ, trên mặt có dâm dịch trong suốt còn xen lẫn vài tia màu đỏ.

Đó là vết máu do vải vóc ma sát mà bị thương, nhưng ở trong mắt Tạ Lang Nguyên, đó tự nhiên là máu của xử nữ.

Tạ Lang Nguyên nhất thời trào ra lòng thương yêu, hôn liên tục vài cái trên trán cô gái: “Ngân Bảo đáng thương.”

“Có đau không?”

Thẩm Ngân nước mắt lưng tròng gật đầu, nhân cơ hội chỉ trích đó đều là lỗi của hắn: “Đều là bởi vì anh nhất định phải dùng vải cắm vào.”

Tạ Lang Nguyên vừa đau lòng vừa cảm thấy buồn cười, đây đâu phải là vấn đề vải, rõ ràng là nỗi đau do phá thân.

[TN] Chương 58: Em đi cùng với anh đi

[TN] Chương 58: Em đi cùng với anh đi

Chương 58: Em đi cùng với anh đi

Âm lượng Liễu Thanh Uyển không nhỏ, cô ta cố ý nói cho Thẩm Ngân nghe.

Quả nhiên, Thẩm Ngân nghe được, ý chĩ diễn kịch hừng hực vốn bị đè xuống thiếu chút nữa lại bị dấy lên.

Nhưng mà tốt xấu gì cô cũng kiềm chế được, đợi Tạ Lang Nguyên trở về, thân mật ôm lấy thắt lưng hắn, bắt chước giọng điệu của chủ nhân trong quyển sách nói lời tạm biệt với Liễu Thanh Uyển: “Mẹ vẫn còn chờ trong nhà, mong Liễu tiểu thư thứ lỗi.”

Liễu Thanh Uyển nhìn về phía bóng lưng hai người dính chặt vào nhau, tay chậm rãi nắm chặt.

“Anh đừng đến gần cô ta như vậy, em không thích.”

Tạ Lang Nguyên lại bắt đầu không đứng đắn: “Đồ đạc bên trong đều giữ lại cho em.”

Dứt lời kéo tay cô gái về phía giữa háng, nhiệt độ nóng rực xuyên qua vải vóc rồi hun đến lòng bàn tay cô gái, Thẩm Ngân bị nóng đến kéo dài khoảng cách với hắn.

Nhưng tay vẫn không giãy ra được, Liễu Thanh Uyển rõ ràng nhìn thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn đặt trên khối thịt mềm kia, móng tay sắp đâm thủng lòng bàn tay.

Trước kia hắn cũng đối đãi với mình như vậy, nơi đó cũng từng bị cô ta thân mật chạm qua như thế…

Cô ta tự giễu cười đến điên cuồng, quả thật, mẹ nói đều đúng, không có danh phận, đến một ngày mà nam nhân chán ngấy, mình ngay cả hạ nhân cũng không bằng.

Liễu Thanh Uyển nhìn chằm chằm cánh cửa nhỏ màu đỏ, sự hung ác nham hiểm trong mắt làm người ta sợ không thôi.

Rời khỏi chiến trường, Thẩm Ngân liền mất đi hơn phân nửa hứng thú đối với Tạ Lang Nguyên, cũng không thích dính lấy hắn, Tạ Lang Nguyên cho rằng cô đang ăn dấm Liễu Thanh Uyển, tự biết mình đuối lý, hắn sờ sờ mũi đuổi theo ôm bả vai dỗ dành.

Nào ngờ trên đường trở về tòa nhà trái đúng lúc bị Tạ Nhậm Nguyên vừa từ bên ngoài trở về đụng phải, hắn lơ đãng nhìn về phía bả vai thân mật của hai người, Thẩm Ngân lập tức kéo dài khoảng cách với hắn, Tạ Lang Nguyên thì thu hồi khuôn mặt cợt nhả, chào hỏi ca ca hắn.

“Làm ăn xong rồi sao?” Âm trầm trong giọng nói rõ ràng không che nổi.

Tốt xấu gì Tạ Lang Nguyên cũng là vì cô mới trở về, trong lòng Thẩm Ngân không đành lòng nên giải thích thay hắn: “Anh ấy nghe nói em mất tích, lo lắng em nên mới trở về…”

Tạ Nhậm Nguyên chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua một cái, Thẩm Ngân liền cúi đầu im lặng.

“Dặn dò bọn họ xử lý như thế nào chưa?”

Tạ Lang Nguyên ngẩn ra, lúc ấy hắn chỉ lo Thẩm Ngân, nào còn nhớ phải bàn giao.

Tạ Nhậm Nguyên vừa nhìn liền biết bảy tám phần: “Tạ gia cũng không phải người thất tín, trong lúc nói chuyện làm ăn không bàn giao tốt liền tự mình rời đi, em để việc bàn bạc hợp tác đó ở đâu hả?”

Kế tiếp chính là dạy bảo em trai một phen, nghe đến mức Thẩm Ngân cũng có chút đồng tình, trở lại phòng thậm chí còn xoa huyệt thái dương cho hắn.

“Đại ca vẫn luôn dạy dỗ anh như vậy sao?”

“Ừ.” Trán Tạ Lang Nguyên ong ong lên, giống như lời của Tạ Nhậm Nguyên còn đang ở vờn quanh bên trong.

“Vậy sao anh cũng không học được một chút tốt đẹp nào của đại ca, còn lớn lên thành dạng không đứng đắn như vậy?”

Tạ Lang Nguyên nhất thời không muốn để ý tới cô.

Đêm đó tự nhiên không thể ở lại, Thẩm Ngân vung bàn tay nhỏ bé từ biệt với hắn qua cửa sổ xe, bộ dáng nhu thuận kia khiến Tạ Lang Nguyên ngứa ngáy trong lòng, từ trong cửa sổ xe vươn tay ra kéo cô về phía mình: “Bằng không em đi cùng với anh đi.”

Thẩm Ngân do dự.

Muốn đi là bởi vì từ khi cô đi tới thế giới này còn chưa từng được đi qua nơi khác, nhưng lại đồng ý với đại ca là đêm nay sẽ đi qua với hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy rối rắm.

Thẩm Ngân còn chưa học được cách che giấu cảm xúc tốt, Tạ Lang Nguyên vẫn có thể thấy được khát vọng muốn ra ngoài của cô từ trên mặt cô, hắn không do dự nhiều liền quyết định thay cô, xuống xe nhanh chóng ôm cô lên xe, không đợi Thẩm Ngân phản ứng lại liền lớn tiếng bảo tài xế lái xe.

Lục Ý trợn tròn mắt nhìn chiếc xe biến thành một chấm đen nhỏ, chờ phục hồi tinh thần, trong lòng lại vui vẻ không chịu nổi thay chủ nhân mình.

Nhị thiếu gia quả thật bắt đầu yêu thương Nhị thiếu phu nhân!

Cô vừa trở về liền khẩn cấp chia sẻ cho nha hoàn cùng phòng nghe, vì thế đêm đó Tạ Nhậm Nguyên đợi Thẩm Ngân một hồi lâu ở trong thư phòng cũng biết tin tức này.

Trường Thụy không dám nhìn khuôn mặt đen âm trầm của Tạ Nhậm Nguyên, yên lặng lui ra.

Từ nhỏ đã là tùy tùng của chủ tử, hắn ít nhiều đều biết hoặc đoán được chuyện riêng tư của Tạ Nhậm Nguyên.

Tỷ như Tạ Nhậm Nguyên đã tìm được một biệt viện ở ngoại ô thành phố, hắn suy đoán đó hẳn là chờ Thẩm Ngân và Tạ Lang Nguyên ly hôn xong sẽ sắp xếp cô ở lại nơi đó.

Chủ tử đây là đang để ý đến Thẩm Ngân.

Trong mắt Trường Thụy, Thẩm Ngân hẳn là người phụ nữ đầu tiên khiến Tạ Nhậm Nguyên để ý.

Tạ Nhậm Nguyên và Thư Hồi tương kính như tân, có kính trọng, nhưng nhìn không ra là hắn có để tâm hay không, dù sao cũng đã cưới hỏi đàng hoàng, vì vậy cũng không cần phải phí nhiều tâm tư để lên kế hoạch như đối với Thẩm Ngân.

Nhớ lại khuôn mặt đen kia, trực giác nói cho hắn biết Tạ Nhậm Nguyên tức giận, hơn nữa lửa giận cũng cực lớn, Trường Thụy yên lặng châm một cây sáp vì Thẩm Ngân ở trong lòng.

Lại nói Thẩm Ngân, từ lúc bị Tạ Lang Nguyên ôm lên xe, trái tim muốn chơi đùa đã hoàn toàn đánh bại nhiệm vụ, an tâm thoải mái đẩy hết nồi lên người Tạ Lang Nguyên.

Nếu đại ca hỏi, liền nói mình đánh không lại hắn, để cho đại ca lại dạy hắn một trận là được, dù sao cũng nhiều hơn một trận dạy dỗ cũng không sao.

[TN] Chương 57: Vợ và tình nhân gặp mặt

[TN] Chương 57: Vợ và tình nhân gặp mặt

Chương 57: Vợ và tình nhân gặp mặt

Trước khi chuẩn bị bước ra ngoài, vốn chỉ là hai người đi dàn hàng không liên quan gì, đột nhiên cánh tay Tạ Lang Nguyên bị kéo lại.

Thẩm Ngân còn dán lên người hắn, làm bộ thân thân mật mật.

Ừm, hẳn là phải thân mật như vậy mới được.

Ngoài cửa quả nhiên là Liễu Thanh Uyển, cô ta vốn vẫn lạnh nhạt tao nhã, khi nhìn thấy bàn tay đang khoác lên cánh tay Tạ Lang Nguyên, biểu tình ngưng đọng lại.

Tạ Lang Nguyên nhìn thấy người trước mắt cũng có chút ngoài ý muốn, Thẩm Ngân bất động thanh sắc liếc nhìn biểu tình của hai người, cii cảm thấy đêm qua, hoặc là nói mấy ngày mà Tạ Lang Nguyên đi ra ngoài kia, bọn họ khẳng định đã xảy ra chuyện gì.

Không đợi bọn họ mở miệng, liền đánh đòn phủ đầu, cô đứng ở bậc thang nói với Liễu Thanh Uyển: “Cô tới tìm Lang Nguyên nhà tôi làm gì?”

Tạ Lang Nguyên nghe được hai chữ “Lang Nguyên” da gà đều muốn nổi hết lên, phải biết rằng, bình thường cô gọi mình một tiếng Tạ Nhị đều coi như kính trọng, còn có cách gọi “Này” nữa.

Tạ Lang Nguyên dùng ánh mắt cảnh cáo cô, để cho cô bình thường một chút, sau đó nói với Liễu Thanh Uyển: “Có chuyện gì?”

“Em thấy anh vừa xuống xe liền chạy tới Tạ gia, cũng chưa kịp nói lời tạm biệt với anh, nên muốn tới nói một tiếng tạm biệt.”

Thẩm Ngân liền nhìn về phía Tạ Lang Nguyên: “Vậy anh mau nói lời tạm biệt với cô ấy đi, mẹ còn chờ chúng ta trở về chơi mạt chược đấy.”

Liễu Thanh Uyển thiếu chút nữa cắn nát một cái răng bạc, cô không nghe thấy bọn họ đi xuống cùng một chiếc xe sao?

Cô ta đành phải nói rõ ràng hơn: “Còn có đêm qua em lạnh, áo khoác anh đưa cho em còn chưa kịp trả lại cho anh.”

Lúc này Thẩm Ngân mới chú ý tới áo khoác vest cô ta mắc trên cánh tay.

Cô liếc mắt nhìn áo khoác đen sì kia, Tạ Lang Nguyên có nhiều âu phục màu đen lắm, nên cô liền hào phóng phất tay: “Tặng cô đó, Lang Nguyên nhà chúng ta không thiếu quần áo.”

Mặc dù là nói chuyện với Thẩm Ngân, nhưng Liễu Thanh Uyển từ đầu đến cuối đều nhìn về phía Tạ Lang Nguyên, cô ta ai oán nói: “Anh không chịu đi xuống nói một câu với em sao?”

Dù sao cũng là tình nhân đi theo mình nhiều năm như vậy, Tạ Lang Nguyên vừa muốn buông tay Thẩm Ngân, Thẩm Ngân liền nắm chặt tay hắn, kéo hắn đi xuống bậc thang, thoải mái đứng trước mặt Liễu Thanh Uyển.

“Bây giờ xuống rồi đây, cô nói đi.”

Ai ngờ Liễu Thanh Uyển bày ra vẻ mặt bi thương nói với Thẩm Ngân: “Thẩm tiểu thư có thể để cho tôi một mình nói vài câu với Lang Nguyên hay không?”

Thẩm Ngân trợn tròn mắt, chỉ ra sai lầm của cô ra: “Cô nên gọi tôi là Tạ Nhị phu nhân.”

Tạ Lang Nguyên không nói gì, để cho cô đứng vững: “Được rồi được rồi, em đứng ở chỗ này chờ anh vài phút, anh nói mấy câu với cô ấy rồi trở về.”

Thẩm Ngân cũng không phải người không nói lý lẽ, trong lòng đã quyết định thả bọn họ đi, nhưng hình như không đạt được hiệu quả như trong sách, tròng mắt nhất thời xoay chuyển, quay người chỉnh lại cổ áo sơ mi cho Tạ Lang Nguyên, lại nhón chân lên hôn “bẹp” một cái vào môi hắn, giọng nói kia ngán không chịu nổi: “Anh phải nhanh lên nhá, đừng để em chờ lâu.”

Tạ Lang Nguyên vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ đãi ngộ bực này, khóe miệng không kìm nén được vểnh lên, nhưng vì che dấu tình cảm chân thật trong nội tâm, giọng nói không kiên nhẫn nói: “Biết biết.”

Người bên ngoài nhìn không ra, nhưng Liễu Thanh Uyển đi theo hắn nhiều năm lại nhìn ra được.

Đây là biểu hiện khi Tạ Lang Nguyên có ý với phụ nữ.

Chẳng lẽ hắn thật sự thích cô vợ nhỏ kia của hắn?

Thế nhưng, sở thích của hắn vẫn không phải là loại này mà…

Chống lại Thẩm Ngân, thứ khiến Liễu Thanh Uyển không có sức lực nhất chính là thân phận danh chính ngôn thuận của cô.

Lúc trước Tạ Lang Nguyên chọn Thẩm Ngân cô ta có bao nhiêu yên tâm, hiện tại có bấy nhiêu lo lắng.

Rốt cuộc là khinh địch, cô ta đã quên cô gái nhỏ sẽ lớn lên, hiện tại chỉ là có ý, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày trưởng thành thành một người phụ nữ thành thục mà Tạ Lang Nguyên mê muội.

Bọn họ đi tới dưới gốc cây trên đường đối diện, khoảng cách có chút xa, Thẩm Ngân không nghe được nội dung nói chuyện của bọn họ, nhưng để duy trì khí độ của đại phòng, vẫn phải đứng với tư thế lồi lõm đoan trang đại khí.

Nhưng không lõm được bao lâu, lập tức không nhịn được nữa, cái đồ đĩ kia thế mà lại nhào vào trong ngực chồng của cô!

Nhập vai quá sâu, cô dùng sức túm lấy một cái lá cây mọc ở bồn hoa hai bên, nhất thời dưới chân xuất hiện một đám lá xanh.

Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, trong quyển sách nó đại phòng sẽ không tức giận, mình phải khí phách. Thẩm Ngân hít sâu tự thôi miên.

Liễu Thanh Uyển từ trong ngực Tạ Lang Nguyên nâng đôi mắt đong đưa lên: “Chẳng lẽ ngay cả ôm em mà anh cũng không muốn sao?”

Ánh mắt ai oán kia, làm Tạ Lang Nguyên sinh lòng áy náy, quay đầu lại nhìn Thẩm Ngân đang túm lá cây chơi, nghĩ hẳn là cô cũng không nhìn qua, liền nâng tay ta rồi hạ xuống, vỗ vỗ lưng cô ta: “Em buông anh ra trước đi, Ngân… Vợ anh vẫn còn ở đây.”

“Nếu cô ấy không ở đây, anh còn chịu ôm em, hôn em, hoan hảo với em không?”

Một câu nói khiến Tạ Lang Nguyên nhất thời nghẹn lời.

[TN] Chương 56: Phụ nữ bên ngoài

[TN] Chương 56: Phụ nữ bên ngoài

Chương 56: Phụ nữ bên ngoài

“Mau, mau rút ra…”

Thẩm Ngân cực kỳ sợ bị phát hiện, không đợi hắn bắn liền bứt ra đứng lên, cũng may không cởi quần lót nên tương đối thuận tiện, sau khi rút dương vật kéo quần lót bị kẹt ở một bên về vị trí cũ, lại kéo sườn xám chất đống ở thắt lưng xuống là được.

Tạ Nhậm Nguyên vừa mặc quần xong, còn chưa kịp buông trường bào xuống, cửa liền bị đẩy ra.

Thư Hồi nhìn thấy chồng rõ ràng hơi sửng sốt: “Em tưởng anh đi tìm Trường Cát.”

Trong lòng cô vẫn có chút khúc mắc, dù sao một mình một nam tử ở trong phòng em dâu cũng không hợp lý.

Tạ Nhậm Nguyên không trả lời, hỏi ngược lại: “Bản vẽ giao cho Trường Thụy rồi?”

“Vâng.”

Thư Hồi đi tới trước bàn, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn liền biết sau khi cô rời đi liền không đụng vào, trong lòng trấn an một chút, tốt xấu gì bọn họ còn biết chờ cô trở về, liền ngồi xuống tiếp tục dùng cơm.

Tạ Nhậm Nguyên cũng không vội rời đi, dù sao đồ chơi phía dưới còn chưa tiêu, sau khi tán gẫu một hồi dương vật cũng không còn cứng rắn nữa, nhưng trong lòng còn nhớ thương, luôn muốn tìm cơ hội cắm cắm Thẩm Ngân.

Vì lòng ngứa ngáy nên Tạ Nhậm Nguyên hẹn đêm Thẩm Ngân đi qua, ai ngờ chạng vạng Tạ Lang Nguyên liền trở về.

Lúc ấy mọi người vừa dùng xong bữa ăn, các nữ quyến tụ tập ở thiên sảnh chơi mạt chược cùng Tạ phu nhân, Thẩm Ngân không biết chơi nhưng vận khí tốt, Tạ phu nhân đặc biệt thích gọi cô đến sờ bài.

Chính là lúc này Tạ Lang Nguyên sải bước đi vào, một tay kéo Thẩm Ngân đang sờ bài, từ trên xuống dưới sờ soạng một lần.

Thẩm Ngân xấu hổ vỗ tay hắn ra: “Anh đừng lộn xộn, mẹ ở đây!”

Tạ Lang Nguyên mắt điếc tai ngơ, gương mặt luôn luôn bất cần đời giờ phút này lại nghiêm túc ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ngân: “Không bị thương chứ?”

“Không đâu.”

Con trai và con dâu hòa thuận Tạ phu nhân đương nhiên vui vẻ, quan tâm để tiểu nhi tử nhà mình thân thiết với vợ hắn trong chốc lát, mới ho khan ngăn cản: “Được rồi được rồi, mang Ngân Bảo về phòng đi, đừng ở chỗ này vướng bận.”

Nói xong đánh ra một cái mạt chược.

Ngay khi bà đang vui mừng nhìn đứa con trai bắt đầu hiểu được yêu thương con dâu, hạ nhân bên ngoài chạy vào nói một câu làm cho sự tức giận của bà bật ra.

“Nhị thiếu gia, bên ngoài có một tiểu thư tới tìm ngài.”

Tạ Lang Nguyên nhíu mày, hắn nhớ rõ gần đây không có hái hoa ngắt cỏ, làm sao lại có tiểu thư nào đến vậy?

Chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Tạ Lang Nguyên lâm vào trong hồi ức.

“Ai?” Tạ phu nhân từ bên trong đi ra.

“Không biết, tiểu nhân không biết.”

“Không nhận ra thì đuổi ra ngoài, đừng để loại người loạn thất bát tao đến làm bẩn Tạ gia.”

Thẩm Ngân trợn mắt há hốc mồm nhìn Tạ phu nhân khí phách không chịu nổi, trong ánh mắt tràn ngập sùng kính.

Nếu cô cũng có thể có khí thế như vậy thì tốt rồi…

Tạ phu nhân giữ Tạ Lang Nguyên lại dạy dỗ vài câu, đợi bọn họ chuẩn bị muốn đi, hạ nhân lại chạy trở về.

“Tiểu thư kia nói có việc gấp nhất định phải gặp Nhị thiếu gia.”

Thẩm Ngân liền khuyên nhủ: “Có phải là Liễu Thanh Uyển đến tìm anh không, có thể cô ấy thật sự có việc gấp thì sao? Anh nên ra ngoài gặp một lần đi.”

Tạ phu nhân rất thưởng thức phong phạm bình tĩnh thong dong này của Thẩm Ngân, đại phòng nên có khí độ đại phòng, làm sao có thể để cho một đồ đĩ làm cho mình tự loạn trận cước được.

Gật gật đầu, nói: “Vậy thì đi gặp đi.”

Thẩm Ngân còn có chút quan tâm quay đầu lại nói với Tạ Lang Nguyên: “Đúng đó, anh mau đi đi.”

“Ngân Bảo cũng đi theo.”

Lần này Thẩm Ngân nghẹn lại.

Hai người trước mắt một xướng một họa, Tạ Lang Nguyên tức giận nở nụ cười, lười biếng ngồi lên ghế, vểnh chân lên: “Phụ nữ con trêu chọc cũng nhiều lắm, chẳng lẽ mỗi người tìm tới cửa con đều phải gặp mặt một lần?”

Thẩm Ngân trợn tròn mắt: “Rất nhiều? Bao nhiêu mà nhiều? Có thể xếp hàng đến bên ngoài thành không? Nghe nói năm đó phụ nữ muốn gả cho đại ca liền nhiều xếp đến ra ngoài thành.”

Đương nhiên, Thẩm Ngân vẫn cảm thấy cho dù bây giờ phụ nữ muốn gả cho Tạ Nhậm Nguyên cũng phải xếp ra ngoài thành.

Dù sao đại ca cô vừa đẹp trai vừa giàu có.

Ánh mắt Tạ phu nhân nhìn về phía Thẩm Ngân chợt phức tạp.

Thì ra không phải con bé thong dong đại khí, mà là còn chưa thông suốt a!

Nhưng mà không sao, càng không thèm để ý đối phó với đám đĩ đó càng có hiệu quả.

Tạ phu nhân vung tay lên: “Ngân Bảo, dẫn Lang Nguyên đi ra ngoài.”

Tạ phu nhân cảm thấy đám đồ đĩ là phiền nhất, nam nhân ở bên ngoài chơi đùa bà còn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng tìm tới cửa tuyệt đối chạm đến đại kỵ của bà.

Năm đó mẹ bà cũng là bởi vì người phụ nữ cha nuôi ở bên ngoài tìm tới cửa, bị tức giận đến một thân bệnh, cũng may tính tình bà cường thế, cổ tay lại quá cứng rắn, mới lập ra gia quy Tạ gia không cho phép nạp thiếp.

Tạ phu nhân ra lệnh một tiếng, Thẩm Ngân kéo Tạ Lang Nguyên đi ra ngoài, Tạ Lang Nguyên lại khôi phục thành bộ dáng cà lơ phất phơ, tay đút vào trong túi quần lười biếng tản bộ, ngữ khí vô cùng vô sỉ: “Anh cũng nhắc nhở em nha, bên ngoài nếu thật sự là người phụ nữ trước kia anh trêu chọc qua, em không được khóc nhè đâu đấy.”

“Hừ, em mới không khóc.” Trong đầu Thẩm Ngân đều là thoại bản chính phòng đại chiến tiểu thiếp, đang hưng phấn muốn đợi lát nữa phải nói chuyện như thế nào mới có vẻ khí thế hơn, đi được một nửa đột nhiên dừng lại.

Tạ Lang Nguyên nhướng mày: “Này, không phải là sợ chứ?”

Biểu tình Thẩm Ngân đã bắt đầu bảo trì sự ngưng trọng cần thiết để tác chiến: “Anh bảo cô ta đi đến cửa sau đi.”