Chương 32: Cướp đoạt
Nam nhân đó không ăn gì, cũng không khiêu vũ, trốn trong góc là muốn làm gì vậy?
Nếu để Giang Thời Minh nghe được thanh âm trong lòng cô, nhất định sẽ kêu oan uổng.
Có trời mới biết vì sao mẹ hắn nhất định phải tổ chức cái loại vũ hội này để cho hắn quen biết các cô nương rồi thành gia, hắn là một nam nhân múa đao lộng thương, làm sao có thể khiêu vũ.
Hắn cảm thấy mẹ hắn không thực tế, cũng không hiểu hắn.
Mà Thẩm Ngân căn bản không liên hệ được người đàn ông kia với Giang Thời Minh, cô nghe Tô Thiều Hoa nói qua, Giang Thời Minh vừa tròn hai mươi mốt, nhưng làm gì có thiếu niên hai mươi mốt tuổi nhà ai mà cao như vậy, tráng kiện như vậy, còn lớn lên có bộ dạng đại gia đừng chọc lão tử như vậy chứ?
Đừng nhìn cái tên Giang Thời Minh nhã nhặn tuấn tú, người thực sự rất cao, cao 1m92, toàn thân toàn cơ bắp, nhiều năm huấn luyện ở quân doanh tạo ra làn da màu lúa mạch, lông mày rậm mà đen cùng ánh mắt khi ở gần thì thoạt nhìn hung thần ác sát, giống như một tên thổ phỉ.
Thẩm Ngân cũng cảm thấy hắn là thổ phỉ không biết từ đâu trà trộn tới, nắm chặt túi xách nhỏ thêu thùa, khuôn mặt nhỏ căng thẳng chuẩn bị phát động, chỉ cần hắn vừa có động tác liền gọi người tới.
Giang Thời Minh tiếp xúc với ánh mắt của cô gái, giật giật khóe miệng lộ ra một nụ cười tự cho là hiền lành, nhưng trong mắt Thẩm Ngân thật giống như một con sói không có lòng tốt, nắm lấy túi xách xoay người định rời đi.
Giang Thời Minh tuổi còn trẻ đã có quân hàm Thiếu soái nên thân thủ không phải khoác lác, cộng thêm ưu thế chiều cao, Thẩm Ngân liền cảm giác một trận gió mạnh thổi qua người, sau đó người bị kéo đến một góc tối.
“Anh là lưu manh từ đâu tới, tôi, tôi muốn gọi người a…” Thẩm Ngân cất cao giọng cố làm ra vẻ, kì thực rất yếu ớt.
Giang Thời Minh xách cô lên giống như xách gà con để ước lượng trọng lượng, căn bản không để chút sức chiến đấu của cô vào mắt, nhìn vẻ mặt cô dần dần hoảng sợ, đột nhiên nổi lên hứng thú chơi đùa.
“Em kêu đi, nếu em dám lên tiếng, ngày mai anh sẽ để cho huynh đệ trên núi của anh xuống cướp nhà em.” Hắn nheo mắt lại, khuôn mặt vốn hung ác lúc này càng dọa người, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngân đều trắng bệch.
Tay nắm lại chống lên cằm, cẩn thận đánh giá Thẩm Ngân từ đầu đến chân: “Chậc, nhìn em xem, tư sắc cũng có, làm áp trại phu nhân cho gia cũng được.”
“Tôi, tôi lập gia đình.”
Giang Thời Minh khom lưng, nhìn thẳng vào Thẩm Ngân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngông cuồng: “Vậy thì giết hắn.”
Người từng lên chiến trường, sát khí quanh thân không giấu được, ít nhất cũng dọa Thẩm Ngân nhát gan.
“… Tôi lừa anh đấy, tôi chưa lấy chồng…”
Giang Thời Minh hài lòng, cánh tay kéo Thẩm Ngân vào trong ngực giở trò, xoa chỗ này, sờ chỗ kia một chút, Thẩm Ngân bị ăn hết đậu hũ sửng sốt cũng không dám động đậy.
Khó trách người khác nói nữ nhân sờ lên giống như đậu hũ, lời này ngược lại không sai.
Giang Thời Minh đang tuổi huyết khí phương cương, mới sờ sờ bàn tay nhỏ bé của cô gái, đồ vật dưới hông kia vô cùng không chịu thua kém mà đẩy ra một cái lều trại, hắn nhìn bốn phía, lại nhìn cô gái đứng im giống như một cái cọc gỗ, mở cửa sổ gỗ cách đó vài bước, tay chống khung cửa lưu loát nhảy ra ngoài.
Thẩm Ngân còn chưa kịp phản ứng, thắt lưng đã giữ chặt, Giang Thời Minh ngoài cửa sổ dễ dàng xách cô ra ngoài, vác lên trên vai, đôi chân dài mang giày quân đội màu đen sải bước, đi vài bước liền đưa cô chạy vào một bụi cây yên tĩnh.
Thẩm Ngân bị đặt trên bãi cỏ, há miệng muốn kêu cứu, người đàn ông nhướng mày một cái, cô liền im lặng, hốc mắt nóng lên giống như ngay giây sau nước mắt sẽ lăn ra từ trong đó.
“… Đừng giết tôi.”
Giang Thời Minh im lặng, không biết cô gái này đã tự suy nghĩ thành kịch bản gì, nhưng lúc này mũi tên là lên dây, hắn có chuyện quan trọng hơn muốn làm, liền không để ý lời nói quái dị của cô gái.
Thẩm Ngân liền trơ mắt nhìn tên lưu manh đứng lên còn cao hơn bụi rậm một cái đầu, dửng dưng lấy từ trong quần quân đội màu xanh biếc ra một thứ đồ màu đỏ sậm vừa thô vừa dài, nắm lấy tay cô đặt lên thứ kia: “Sờ sờ cho anh.”
Ừ, công việc tay mà, Giang Thời minh rất quen, Thẩm Ngân cũng quen, nhưng cô không quá tình nguyện.
Một giọt nước mắt đảo quanh hốc mắt cô, cô ủy khuất hít vào mũi.
Tại sao lại phải chơi thứ này?
Giang Thời Minh lửa đang ở trên đầu, thấy cô không có động tác, liền bao lấy tay cô tự mình di chuyển.
Lòng bàn tay cô gái mềm mại, thủ dâm cũng rất thoải mái, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với phụ nữ, chàng trai lớn không kiên trì được bao lâu, liền bắn ra.
Đúng lúc đối diện với mặt cô gái, mặc dù né tránh đủ nhanh, nhưng vẫn dính không ít, nhất là mái tóc bồng bềnh đen nhánh kia, lẻ tẻ dính không ít tinh dịch màu trắng.
Thẩm Ngân hít hít mũi, ủy khuất đến nghẹn một tiếng, nào ngờ thanh âm mềm mại kia lại quyến rũ đến mức lòng Giang Thời Minh ngứa ngáy, thứ giữa hông lại “vèo” một cái lớn dậy.
Giang Thời Minh tách hai đầu gối quỳ xuống, giữ chặt eo Thẩm Ngân ép cô về phía mình, đôi môi mỏng dán lên cánh môi hồng hào của cô, giọng nói khàn khàn mà khắc chế: “Em tên gì?”