Chương 12: Ngực đè lên mặt
Tạ Nhậm Nguyên kéo cô từ trên người xuống: “Không được gọi là Tạ Nhị.”
“Anh ấy bắt nạt em!”
Tạ Nhậm Nguyên vừa đi về phía ghế đá, vừa nói: “Sao lại bắt nặt em?”
“Anh ấy sờ em!”
“…” Tạ Nhậm Nguyên không nói gì, chuyện vợ chồng có thể gọi là bắt nạt sao?
Nhưng lại đột nhiên cảm giác có chỗ nào đó không đúng, dừng bước, xoay người hỏi cô: “Em và Lang Nguyên đã động phòng chưa?”
Tạ Nhậm Nguyên trời sinh mặt lạnh, hơn nữa còn thêm ngữ khí lãnh đạm, làm cho người ta không cảm giác được hỏi như vậy có chỗ nào không đúng.
Thẩm Ngân nghi hoặc nhíu nhíu mày: “Động phòng?”
Tạ Nhậm Nguyên thấy cô cái hiểu cái không, suy nghĩ một chút, thay đổi câu hỏi: “Đã từng ngủ chung giường với Lang Nguyên chưa?”
Ở trước mặt Tạ Nhậm Nguyên, Thẩm Ngân sẽ không nói dối, cố hết sức gật đầu, sau đó cố ý nhấn mạnh: “Bởi vì bọn em chỉ có một cái giường.”
Ý là bất đắc dĩ mới ngủ cùng một chỗ.
Tạ Nhậm Nguyên cũng không lĩnh hội được ý tứ tiềm ẩn của cô, ở trong mắt hắn, Thẩm Ngân và Tạ Lang Nguyên là vợ chồng, ngủ cùng nhau là rất bình thường, chỉ là, ngủ cùng một chỗ cũng không có nghĩa là vợ chồng thực sự.
“Ngủ có quần áo?”
Thẩm Ngân sửng sốt một chút mới phản ứng lại, sau đó gật gật đầu: “Đương nhiên, mẹ nói bụng lộ ra bên ngoài, ngủ dễ bị cảm lạnh.”
Tạ Nhậm Nguyên liền hiểu được, cô và Tạ Lang Nguyên vẫn chưa là vợ chồng thực sự.
Dù sao cũng sống cùng nhau nhiều năm, Tạ Nhậm Nguyên cũng biết được loại con gái mà em trai nhà mình yêu thích.
Nếu là một tháng trước khi cô mới gả vào, Tạ Nhậm Nguyên tuyệt đối sẽ nhắc nhở cô chủ động một chút, nhưng trải qua gần một tháng ở chung, thái độ cùng suy nghĩ của hắn đối với Thẩm Ngân đều thay đổi, hắn hy vọng cô nên suy nghĩ vì bản thân một chút.
Tạ Nhậm Nguyên không tiếp tục đề tài đời sống tình dục nữa, mà hỏi: “Ngân Bảo năm nay mười bốn tuổi đúng không?”
Thẩm Ngân vươn ba ngón tay ra: “Còn thiếu ba tháng nữa.”
Tạ Nhậm Nguyên gật đầu, nhìn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của cô gái, đột nhiên cảm thấy may mắn khi nhị đệ không chạm vào cô.
Nếu bị nam nhân đụng vào, đôi mắt này còn có thể trong suốt như vậy sao?
Thẩm Ngân thấy hắn không nói chuyện, đưa tay lắc lắc trước mắt hắn.
“Đại ca?”
Hắn hoàn hồn lại: “Hả.”
“Anh đang nghĩ gì? Sao lại không nói chuyện?”
“Không có gì.” Hắn gạt con ngươi sang một bên, cầm lấy bình nước quân dụng trên bàn đá, ngửa đầu uống một ngụm nước lớn.
Đặt bình xuống, liền nhìn thấy cô gái trông mong nhìn bình nước trong tay hắn, hai chữ “Muốn uống” chỉ còn kém không viết trực tiếp lên mặt.
Hắn lặng lẽ nâng bình nước lên cao một chút, định phớt lờ ánh mắt của cô gái.
Nhưng Thẩm Ngân đâu phải là người khác, mặt không đỏ chút nào liền trực tiếp mở miệng: “Đại ca, em cũng khát.”
“Em không tập luyện.”
“Em chạy tới!”
“Trở về rồi uống.”
“Nhưng bây giờ em muốn uống.” Thẩm Ngân đã to gan đến mức nhảy lên đưa tay định lấy, Tạ Nhậm Nguyên trầm mặc nâng nó lên cao hơn.
Tạ Nhậm Nguyên còn cao hơn so với Tạ Lang Nguyên, Thẩm Ngân nhảy hai cái liền phát hiện mình ngay cả cổ tay hắn cũng không tiếp cận được, vì thế tròng mắt đảo một vòng, chân dùng lực nhảy lên người hắn, váy vốn dài đến bắp chân bởi vì hai chân tách ra kẹp lên người hắn mà trượt đến giữa đùi, Tạ Nhậm Nguyên chỉ cảm thấy hai mắt đều là chân dài trắng bóng.
Cô gái một tay ôm cổ hắn cố định, một tay duỗi lên trên, với lấy bình nước, Tạ Nhậm Nguyên vốn có thể ném bình nước ra ngoài, nhưng cơ thể nữ nhân mềm mại mang theo hương hoa ngọt ngào bám lên người mình, vẫn làm hắn ngơ ngác một lúc.
Đến khi phản ứng lại, cô gái đã lấy được bình nước, hai tay chống lên vai hắn chuẩn bị uống.
Tạ Nhậm Nguyên mắc kẹt dưới cánh tay cô, muốn xách cô xuống, không ngờ Thẩm Ngân đột nhiên ôm chặt lấy đầu hắn, lúc này, bộ ngực vừa vặn đặt trên mặt hắn.
Hai thứ kia vẫn chỉ là bánh bao hấp, không dùng được áo ngực đang lưu hành bây giờ, vẫn là mặc yếm vải truyền thống, cho nên Tạ Nhậm Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng có hai viên nho nhỏ mềm mại đè lên mặt mình, còn ngửi được hương sữa nhàn nhạt.
Hắn lại giật mình.
Mãi đến khi cảm nhận được hai viên cứng rắn nhô lên không ngừng ma sát trên mặt mình, mới đột nhiên bừng tỉnh.
Bàn tay to đầy vết chai cứng nhanh chóng lưu loát nắm lấy phần eo, kéo Thẩm Ngân xuống.
Cô gái còn ôm bình nước của hắn, không đứng vững, lảo đảo lui vài bước, khoảng cách vừa kéo ra, Tạ Nhậm Nguyên liền nhìn thấy rõ hai điểm nhô ra trên chiếc váy cổ tròn màu xanh biển.
Đó là núm vú của cô ấy.
Ánh mắt Tạ Nhậm Nguyên phức tạp.
Thẩm Ngân dường như hoàn toàn không cảm nhận được những phân tử bất thường trong không khí, giơ bình nước còn lớn hơn mặt cô lên, ngượng ngùng nói: “Em không vặn được.”
Còn sợ Tạ Nhậm Nguyên hiểu lầm, lập tức nói tiếp một câu: “Là anh luôn muốn bắt em xuống, không phải bởi vì em không có khí lực.”
Sau đó đáng thương nhìn hắn.
Tạ Nhậm Nguyên: “…”
Được rồi.
Lần này sự chú ý cũng không còn ở trên vú nữa, Tạ Nhậm Nguyên phát hiện da mặt Thẩm Ngân còn dày hơn hắn tưởng tượng.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau vài giây, rốt cục, Tạ Nhậm Nguyên đầu hàng.
Lặng lẽ nhận lấy bình nước, rót non nửa nắp bình, đưa cho cô.
Con mắt Thẩm Ngân lập tức sáng lên, cầm nắp bình uống từng ngụm nhỏ.
Uống vào uống vào, mặt càng ngày càng nóng, chẳng lẽ là bởi vì uống cùng một bình nước với hắn sao?
Thẩm Ngân bình thường sẽ không rối rắm nghĩ những chuyện không hiểu, nghĩ mãi mà không ra thì sẽ ném ra sau đầu, sung sướng uống cạn chỗ nước còn lại rồi trả lại nắp bình cho Tạ Nhậm Nguyên.