[KHKK] Chương 104

[KHKK] Chương 104

Cỡ chữ:

Chương 102: Mờ ám

Hắn nhớ rõ, mặc dù hắn đã quên tất cả trời đất. Chỉ có nỗi chấp niệm cực nhỏ này là vẫn còn nhớ rất kỹ .

Quần áo hai người đan xen, chiếc thuyền nhỏ lắc lư nhẹ nhàng trong Thiên Trì mênh mông. Bệnh Tâm đã hoàn toàn hiểu rõ, bắt được một chuyện ngoài dự liệu trong cảm xúc thanh lãnh của hắn: “Thì ra, ngươi…”

“Là ta.” Hắn dùng một tay chống mạn thuyền, một tay nhẹ nhàng điểm vào giữa mày của nàng, làm cho người ta đoán không ra cảm xúc: “Nhưng mà muội còn nhớ khi muội được sinh ra trong hỗn độn, từ đầu tiên mà muội nói là gì không?”

“À…” Nàng không nhớ.

Hắn cũng không có ý định nói cho nàng biết câu trả lời.

Bệnh Tâm khó có thể tin mà giơ tay lên, mu bàn tay nhẹ nhàng lướt qua vành tai và cằm hắn. Làn da màu xanh ngọc của hắn ấm áp, cổ trắng đến mức gần như lộ ra mạch máu màu xanh, như cùng màu với quần áo: “Vậy… Bây giờ huynh đang ở cảnh giới nào?”

Hắn dường như suy nghĩ về nó một cách nghiêm túc: “Phàm tâm phàm nhân.”

“Vậy huynh muốn trở về Cửu Trọng Thiên khi nào?” Nàng chống người dậy, tiến lại gần hắn hơn.

“Bất kể khi nào.” Trường Sinh không có nửa phần cưỡng cầu.

“Huynh không biết đâu.” Bệnh Tâm đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: “Diệu Âm rất bực mình, nàng tiếp quản công việc ở Quỳnh Điện tư chưởng Cửu Trọng Thiên, mỗi ngày đều muốn bỏ gánh chạy trốn.” Nghĩ đến đây, nàng lại cười rộ lên, làm cho toàn bộ Côn Luân phủ đầy băng tuyết đều phong phú và sống động hơn nhiều: “Tư chưởng Cửu Trọng Thiên có rất nhiều chuyện, Dục Hải quản không nổi. Ví dụ như… Mấy năm nay thiên hạ thịnh hành Nho giáo, mấy năm đổi chủ, hoặc vạn vật điêu thịnh lần lượt theo mùa, hay là sự thay đổi của các quy tắc nhân gian. Lục Nhai thấy phiền nhất với những thứ này, A Âm cũng không buồn quan tâm. Kỳ Lân ngược lại rất biết quản , nhưng công việc ở Phong Đô, Âm Ti và Hoàng Tuyền đều rất bận rộn. Bây giờ hắn đã biết được sự quan trọng của Cửu Trọng Thiên, cho nên đành đành phải cầu xin Diệu Âm chịu khổ nhiều như vậy..”

Nàng cứ cười khanh khách lải nhải như vậy, vô biên vô tận rất nhiều chuyện. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, im lặng lắng nghe.

Không khác gì vô số ngày đêm kể từ mười tám hỗn độn trước đó.

“… Về sau tiểu sư thúc liền hóa thân thành hải đường. Bản lĩnh như vậy cũng chỉ có huynh mới có, nếu là người khác, chung quy không thể tạo ra chút kỳ tích nào.” Nàng vẫn đang nói: “Cả đồ đệ ngốc nghếch của ta, năm đó lại nhập đạo của huynh, làm ta buồn bực mãi. Ta không hề biết ra, phía sau còn có cơ duyên như vậy…” Giọng nói Bệnh Tâm uyển chuyện nhẹ nhàng, đôi môi tuyệt đẹp và mềm mại khép mở dưới ánh sáng của những vì sao trên bầu trời, lộ ra hàm răng trắng bạc.

Hắn chợt nắm cằm nàng, ấn ngón tay cái đặt trên đôi môi mềm mại như cánh hoa, nhẹ nhàng lướt qua cánh môi dưới.

“Hả?” Bệnh Tâm sững sờ.

“Suỵt.” Trường Sinh quân khẽ cau mày.

“Làm sao vậy.” Cảm giác ngón tay đặt trên môi rất đặc biệt, Bệnh Tâm thận trọng hỏi.

“Đang nói chuyện.”

Bệnh Tâm không hiểu: “Ai đang nói chuyện?”

“Tuyết đang nói chuyện.” Vành tai hắn hơi giật giật, như thể hắn đang thực sự lắng nghe: “Nước đang nói chuyện, sao trời cũng đang nói chuyện.”

Bệnh Tâm không nghe thấy.

Vào thời điểm này, mọi thứ trên thế giới mà hắn tạo ra bằng chính đôi tay của mình đều đang nói chuyện. Tuyết rơi xuống Thiên Trì giống như tơ liễu, Thiên Trì dâng gợn sóng như vảy, gợn sóng phá vỡ tinh hà đầy trời phản chiếu trong hồ. Ở đỉnh cao im lặng, vạn vật trên trời đất đều vây quanh, hò hét, kêu gào hắn có được nàng.

Đầu ngón tay hắn hơi dùng lực, nâng cằm của nàng lên hai tấc.

Hai người hôn nhau giữa ngân hà trên bầu trời và ngân hà trên mặt nước.

Ngay lập tức dòng chảy giống như mưa, những ngôi sao ào ào rơi xuống.

Đôi môi nàng là ánh rạng đông trong thế giới xám xịt của hắn, là linh đan kéo dài tính mạng, khao khát bị kìm nén nhất trong vô số thời gian dài, nhàm chán và tẻ nhạt. Trong lúc nhất thời, nó như được thắp sáng bằng một ngọn lửa.

Sự mát lạnh xâm chiếm môi và răng khiến Bệnh Tâm hơi choáng váng, hơi thở của hắn quá mức thâm trầm và trong suốt, khiến người ta cảm thấy cả thân thể và trái tim đều mềm mại: “Ưm…”

Đôi môi tách rời tạo thành một sợi tơ bạc, sự quyến rũ và vẻ đẹp của nàng, là mối đe dọa.

Lòng bàn tay hắn xẹt qua cằm nàng, mang theo một luồng nhiệt trước nay chưa từng có.

Bệnh Tâm hơi nheo mắt lại, đáy mắt phản chiếu dáng vẻ của hắn.

Cao hoa túc chính, trong lòng là ngàn vạn dòng suối, trong trẻo và yên bình. Chỉ có đôi mắt đen láy mờ mịt kia mới tăng thêm chút dục vọng cho một người hoàn mỹ không tì vết như vậy.

Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của hắn: “Huynh, vẫn luôn chờ ta sao?”

“Gọi a huynh.” Giọng điệu của hắn trở nên không thể cãi.

“A huynh…” Tiếng gọi đó vừa nhu vừa mềm, thực giết người.

Lông mày hắn khẽ cau lại, đột nhiên vùi đầu ngậm lấy cái cổ sạch sẽ của nàng. Trong mái tóc trắng như sương tuyết của nàng, ghé tai thì thầm: “Thực xin lỗi.”

Nàng thậm chí còn có thể cảm thấy một sự run rẩy nhẹ trên vai khi hắn nói ra điều này.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, hơi thở ấm áp của Trường Sinh quân quét sạch sự mập mờ bên tai nàng, đột nhiên nuốt chửng nàng. Cơ thể hắn mảnh khảnh và cao gầy, một bộ tố ý sáng màu đã che phủ cả người nàng, ép nàng ở dưới người và hôn sâu một lần nữa.

Đầu lưỡi càng thêm mềm mại triền miên, xâm lấn từng tấc một.

Trường Sinh quân hôn hai cái, đột nhiên cảm thấy dưới hàng mi màu tuyết của nàng có thứ gì đó tỏa sáng, giống như đang đối xử với một bảo vật mỏng manh: “Không muốn sao?”

“Không phải…” Bệnh Tâm ốm yếu ôm lấy vòng eo thon gầy của hắn, lắc đầu, nằm ngửa, đôi mắt hơi ẩm ướt: “Ta chỉ cảm thấy trong lòng mình có chút chua xót. Nhưng cũng vui vẻ.”

Nàng ôm hắn, nhìn những ngôi sao băng trên bầu trời, vô cùng hạnh phúc.

Đây là sự giao phó không giữ lại chút nào mà nàng đã chờ đợi thật lâu.

Nụ hôn của hắn lần theo tai nàng từ từ chạy xuống, chìm vào sự mềm mại đầy đặn dưới xương quai xanh của nàng. Lòng bàn tay nắm chặt vòng eo dùng một tay cũng có thể ôm hết của nàng, quần áo nhẹ trượt xuống, giữa các ngón tay tràn ra hương ngân như tuyết.

“Ưm…” Mỗi hơi thở ngọt ngào và tiếng rên rỉ mềm mại mà nàng tạo ra đều là một sự quyến rũ ngây thơ, tâm trí nàng đang ong ong không biết đang ở đâu. Nhưng đột nhiên như nhớ ra điều gì đó: “Từ từ, a huynh…”

“Hửm?” Hắn chợt dừng lại, chăm chú nhìn nàng.

“Ta, ta nhớ ra một việc, a huynh từ từ.” Bệnh Tâm ôm lấy cổ của hắn làm nũng, như thể đang muốn nói một chuyện lớn.

“Được.” Hắn cực kỳ kiên nhẫn và bao dung.

“Trăm ngàn năm trước, ta và Thanh Khâu Nữ quân uống rượu, cùng với một Ly Nô tiên tử, bạn cũ của nàng. Khi say, nàng ấy có nói về công việc của Tiên Quân, Yêu Vương trong tứ châu thiên địa.

“Ừ…” Chuyện như vậy, hiển nhiên đã nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Trường Sinh quân.

“Ly Nô tiên tử đó là một con mèo yêu màu trắng, ngày thường không nghĩ đến việc tu đại, chỉ thích viết lách. Quyển Vũ Nội Mỹ Nam Đồ Chí mà ta và Thanh Khâu thích xem, cũng chính là do nàng viết.

“…” Vẻ mặt của hắn quả thực có chút khó có thể tưởng tượng.

“Cũng là say rượu, chỉ là lời trêu đàu nói bậy giữa tỷ muội thôi. Hai má Bệnh Tâm đột nhiên hơi đỏ lên: “Khi đó nàng có hỏi ta. Nghe nói mười tám hỗn độn Trường Sinh quân chưa từng nạp Thiên Phi, không hề hợp hoan, vô tình vô dục, làm, à… Cấm dục lâu như vậy, khi làm có thể sẽ không dứt hay không? Nàng còn hỏi, lúc… Làm chuyện đó, có thể sẽ dùng đủ loại kỹ năng khéo léo không, chung quy thì huynh thông kim bác cổ, không gì không biết. Lúc đó ta không biết, còn cười nàng nói chuyện vớ vẩn, làm sao ta có thể đoán được. Bây giờ, ta chỉ muốn hỏi a huynh, những chuyện nàng đoán… Có thực không?”

Tiên tử, nữ yêu cực thích lấy nhóm thần quan tiên lại để bàn bạc, cũng là chuyện thường xảy ra. Trong lúc nói cười bàn luận người này hung ác, người kia dịu dàng, cũng không hiếm lạ gì. Khi đó Trường Sinh quân vị tôn pháp thịnh (vị trí tôn quý pháp tướng thịnh vượng), tự nhiên cũng có người nói sau lưng.

Chẳng biết tại sao Bệnh Tâm lại chợt nhớ tới mà hỏi như vậy.

Trường Sinh quân sững sờ hai nhịp, hiển nhiên không ngờ lại có chuyện như vậy. Đuôi lông mày hơi giương lên: “Ly Nô tiên tử sao? Hy vọng nàng có một hành trình suôn sẻ và có thể đợi cho đến ngày ta trở về.”

Bệnh Tâm không khỏi lau mồ hôi hộ cho Ly Nô tiên tử đã viết “Vũ Nội Mỹ Nam Đồ Chí” kia, lo là sắp tới sẽ phải chịu chút đau khổ rồi, nhưng vẫn cẩn thận chứng thực lại: Vậy thì, có việc này không?”

Trường Sinh hiếm khi cong môi, xắn tay áo và cởi áo trắng toàn thân. Vân da toàn thân hắn hoàn mỹ không một tì vết, hắn ôm nàng vào lòng dưới bức màn của thiên hà: “Đúng là có việc này.”

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận