Chương 99: Tổ sư
“Tổ sư tôn, con thật sự không biết.” Yến Tam Quân vừa đi, vừa khóc lóc kể lể: “Ngài cũng không nói ra danh hào, làm cho con đường đột như vậy. Đương nhiên, con cũng không hề có chút ý tứ trách cứ ngài…”
Đầu ngón tay Bệnh Tâm xoắn tóc, nhìn đỉnh Côn Luân rực rỡ hẳn lên, xung quanh là những tòa nhà mới và đệ tử qua lại. Còn có tượng thần Chúc Âm mới được đúc bên hồ Côn Luân, tay vân vê Tuyết Liên. Bùi Cửu Lang quả quyết không có sự nhu tình nhỏ bé như vậy, Bệnh Tâm hỏi: “Tượng thần là ai đúc?”
“Nhị sư tôn, Nguyệt Đức tiên tử.” Yến Tam Quân vội vàng đáp.
Nguyệt Đức chờ Hàm Giám, cũng đợi rất lâu.
Mấy người đi xuyên qua hành lang phủ đầy tuyết, liền thấy một mỹ nhân đang ôm một cái kính nhẹ nhàng xuất hiện ở chỗ đường vòng.
“Nguyệt Đức.” Bệnh Tâm gọi nàng.
Nguyệt Đức nâng hai má lên, hơi kinh ngạc: “Thần Cơ?” Đầu ngón tay nàng xẹt qua linh kính hơi thiếu góc, gật đầu một chút: “Không tiếp đón từ xa.”
“Nguyệt Đức tiên tử gầy gò đi nhiều, có chịu khổ không?”
Nguyệt Đức đích xác gầy đi, bả vai thậm chí còn có đường cong sắc nhọn do sự tưởng niệm để lại, lại chỉ lắc đầu: “Trong lòng có nhớ nhung, không thể nói là khổ.”
“Ta tới để bồi thường lời hứa năm đó với ngươi.” Bệnh Tâm buông tay Thiên Xu ra, đẩy hắn về phía Thiên Trì: “Tiểu sư thúc, mau đi thôi. Hôm nay, là một ngày tốt lành.”
Như vậy liền tốt thôi, tất cả mọi người đều chờ được người muốn chờ, có rất nhiều bàn chân đều rơi vào nơi đúng đắn.
Niềm vui nhẹ nhàng quanh quẩn trong tâm trí của Bệnh Tâm, nhưng không thể đến đáy lòng trống rỗng.
“Tính nết của sư phụ, hình như đã nhu hòa rất nhiều.” Bùi Cửu Lang nói như thế.
“Trước kia không tốt sao?” Bệnh Tâm nhìn hai người đi xa, biết hiện giờ Nguyệt Đức sắp hoàn thành tâm nguyện của mình, nàng cao hứng cho nàng ấy.
Bùi Cửu Lang đứng ở hành lang, lại bị Bệnh Tâm đọc ra hai phần tư thái thận độc trước kia chưa từng có. Hắn chắp tay vịn long cốt kiếm kia, hơi suy nghĩ một chút: “Sư phụ vẫn là sư phụ, rất đẹp. So với trước kia, chỉ có càng thêm tuyệt diễm, nhưng đồ nhi cảm thấy, có lẽ thiếu hai phần…”
“Thiếu cái gì?”
Bùi Cửu Lang châm chước nói ra: “Cũng có thể là, không thiếu thứ gì.”
“Hả?” Linh tê Bệnh Tâm khẽ lóe: “Không thiếu?” Nàng có chút khó hiểu.
“Sư phụ tốt, vẫn rất tốt.” Bùi Cửu Lang còn đang trầm tư: “Nhưng sư phụ xấu, cũng là tốt.”
Bệnh Tâm vẫn chưa suy nghĩ kỹ, ngoan cố cười nói: “Có lẽ chút xấu xa đó đã rơi ở đâu đó rồi.” Nàng nghiêng đầu trêu chọc Yến Tam Quân ở một bên: “Tiểu kiếm tu, ngươi nói một chút xem, ta xấu sao?”
Yến Tam Quân sợ tới mức thông minh: “Thái sư tôn tha cho con đi, ngài ở trong mắt con nào có xấu! Ngài chính là chuyện tốt do thành đôi, trăm năm hảo hợp, thật tốt khi được hưởng bóng mát dưới gốc cây đại thụ!”
Bùi Cửu Lang lại chợt nói: “Chính là xấu như vậy.” Hắn từ từ thở ra một hơi: “Sư phụ không thay đổi, lại bởi vì có thêm một phần trung chính nhân hòa, làm cho cái xấu có vẻ nhạt nhẽo.”
Bệnh Tâm cười rộ lên: “Trung chính nhân hòa, nếu đặt ở trước đó, đều là từ người bên ngoài lấy ra nói a huynh ta…” Ý cười của nàng đột nhiên lạnh đi một chút: “Thôi…”
Vừa nói như thế, lại nghe thấy một trận ồn ào ở xa xa.
Nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đám đệ tử trong môn ồn ào chạy tới chỗ Bùi Cửu Lang.
Đầu tiên có người hét lên: “Sư tôn! Đệ tử nội môn trong điện sát hạch đang đánh nhau, sư tôn mau đi xem đi!”
Cũng có người hô: “Đúng vậy đúng vậy, kính xin sư tôn chủ trì cục diện!”
Bệnh Tâm khép tay áo lại, nhìn một đám tu sĩ vô cùng náo nhiệt kia, rộn rộn ràng ràng, đạp tuyết mà đến, chợt cảm thấy trong lòng vững vàng.
Bùi Cửu Lang đi đường cầu đạo, cầu đạo đắc đạo, là chuyện không thể tốt hơn.
Đệ tử trong môn nhìn thấy Bệnh Tâm, đều sửng sốt, thoáng chốc yên lặng dừng bước.
Bùi Cửu Lang nghiêm túc, giải thích: “Đây là thái sư tôn.”
Một đám đệ tử trong môn vội vàng chấp lễ, đồng loạt chắp tay: “Thái sư tôn?!”
Bệnh Tâm cười khanh khách kêu người đứng lên, lật lật trong tay áo: “Lại nói tiếp, ngược lại còn chưa đưa lễ. Đáng tiếc ta không có linh thạch, ngược lại xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.”
Các đệ tử cũng nhiệt tình không giảm: “Thái sư tôn tiên tư khuynh thành như thế, nào dám nhận lễ gặp mặt của thái sư tôn!”
“Để ta tìm xem…” Bệnh Tâm vung vung tay áo, chợt nghe trong tay áo nàng vang lên một trận sột sột soạt soạt: “À, cái này, tháng trước Lục Nhai đi lột da Sơn Tiêu, vật cấp Chân Tiên, cầm đi làm một bộ pháp y mà mặc. À… Còn cái này, xương sống lưng còn sót lại khi Dạ Thần Thiên Cẩu ngã xuống, cầm đi luyện kiếm, không được thì đốt lò thôi. À… bên cạnh Ô Liên Trì ở Dục Hải có một gốc Thiên Linh Chi, đại khái là dùng để cứu mạng đi. A Âm đã nói với ta, cái gì mà liên tục thăng cấp… Ta cũng không nhớ rõ…”
Từng món pháp bảo kinh thế hãi tục hủy thiên diệt địa lại bị nàng lẩm bẩm rồi lần lượt vứt vào trong tuyết giống như là đồ chơi ở quán vỉa hè.
Thái sư tôn có dung mạo tuyệt mỹ hơi ngượng ngùng: “Không mang theo cái gì tốt, cầm đi chơi đi.”
Đệ tử trong môn phái kinh hãi vạn phần, một giây sau liền tranh đoạt không còn gì.
Chân Yến Tam Quân chậm hai bước, chỉ cầm được hai nắm tuyết, đáng thương nhìn về phía Bệnh Tâm: “Thái sư tôn… Tốt xấu gì con cũng mở cửa cho ngài.”
Bệnh Tâm vẫy tay áo trống rỗng, ném trâm gài tóc trên đầu cho hắn: “Chỉ có cái này thôi.”
Yến Tam Quân nhìn các sư huynh đệ đầy bồn đầy bát, trong lòng thật mất mát, cắn môi dưới muốn khóc.
“Hôm qua dùng để chèo qua thiên hà, mới dùng có một lần, đừng ghét bỏ.” Bệnh Tâm nói.
Yến Tam Quân mừng đến phát khóc: “A a…”
Có đệ tử tò mò liền hỏi: “Thái sư tôn có lai lịch gì vậy? Diễn Tuyết Tông chúng ta tu hành tuy mạnh, nhưng thực sự là nơi nổi tiếng nghèo nàn trên đời này. Đây là lần đầu tiên xảy ra một trận đại hống thủy như này!”
Bệnh Tâm nhìn thoáng qua Bùi Cửu Lang, trong lòng tự nhủ quả nhiên kiếm tu đều nghèo, ngượng ngùng nói: “Tán Tiên, Tán Tiên.”
Náo nhiệt một phen, mới có người lại nói đến chuyện đệ tử nội môn tuyển chọn đang đánh nhau ở phía trước.
Bùi Cửu Lang có chút do dự: “Sư phụ…”
“Đi đi.” Bệnh Tâm thích hắn như vậy, cầu nhân đắc nhân: “Ta đi dạo chút. Chờ Tứ sư cha ngươi và Nguyệt Đức làm xong công việc, gần đây cũng không bận, ở lại mấy ngày cũng được.”
“Vậy liền xin lỗi khi không tiếp được sư phụ.” Bùi Cửu Lang quy củ chắp tay: “Ta đi xem trước, sau đó lại tìm sư phụ.”
“Ừ.” Bệnh Tâm nhẹ nhàng gật đầu.
Một đám người náo nhiệt lại vây quanh Bùi Cửu Lang rời đi.
Bệnh Tâm lẻ loi trơ trọi đứng trong tuyết trong chốc lát, chắp tay sau lưng trông về phía sông núi tuyết điện ở xa, chậm rãi mà đi.
Nàng dùng bước chân đo từng tấc vuông của Côn Luân, vòng qua một mái hiên lại một mái hiên tường lũy. Từ từ đi qua từng khung cảnh quen thuộc, ký ức như dòng nước tràn vào tâm trí. Từng đoạn từng đoạn, từng sự kiện, chợt bước chân liền đi tới trước Thanh An Dược Đường.
Thanh An Dược Đường, nàng còn nhớ lần trước khi ở chỗ này, mình đã triền miên cùng A Âm.
Ma xui quỷ khiến đi lên, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bụi bặm ra.
Một mùi thuốc nhàn nhạt đập vào mặt.
Diễn Tuyết Tông hiện giờ chỉ có kiếm tu đi theo Bùi Cửu Lang, và yêu tu đi theo Nguyệt Đức, vì sao trong Thanh An Dược Đường lại có dược hương tươi mới?
Bệnh Tâm di chuyển bình phong nặng nề và vén từng màn che tuyết sa nhỏ, đi vào trong, mơ hồ nghe thấy sâu trong Dược Đường, tựa hồ có tiếng động.
Nàng cất bước muốn đi, lại không may đá đổ một cái hót rác cũ nát.
Phía trên chiếc hót rác kia được bao phủ bởi vải trắng, vén tấm vải trắng lên, một vật mềm nhũn nặng trịch rơi xuống mặt đất.
Bệnh Tâm cúi đầu nhìn.
Đó là một con chim hạc non đã chết.