Chương 94: Quốc sư
Ba mươi năm vân khởi, ba mươi năm vân lạc. Thương Vân Bắc quốc hiện giờ đã sớm là một tình cảnh khác, hàng xóm náo nhiệt giăng đèn kết hoa, thương lộ bát phương hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm. Ngay cả trong không khí, cũng có một luồng ngọt ngào của đường hạnh nhân.
Trên sườn núi Côn Luân tuyết ngừng, ngay cả cả nhân gian phương bắc cũng sôi trào.
Bệnh Tâm đã ba mươi năm chưa từng nhập phàm, lần này vừa mới nhập thế, chỉ cảm thấy các loại tâm tình của ba mươi năm trước đều từ từ dâng lên ngực. Mang theo Thiếu Tư Kiếm một đường đi dạo ăn uống, đi tới cửa đô thành Thương Vân Bắc quốc, nghĩ đến nửa ngày, mới nói: “Ta muốn tìm Hoàng hậu của các ngươi.”
Thị vệ canh cửa thấy là một đôi thiếu niên thiếu nữ, nhìn qua tuổi tròn đôi mươi, khí chất xuất trần thoát tục, bước đi nhẹ nhàng tuyệt không phải phàm nhân. Trong lúc nhất thời, cũng không nắm chắc.
Dù sao, Thương Vân Bắc quốc có một Hồ Hậu xinh đẹp, là chuyện mọi người đều biết.
Đang do dự, lại thấy một chiếc xe ngựa Thúy Hoa từ xa chạy tới cấm đô. Thị vệ canh gác vội vàng hô: “Quốc sư đại nhân! Kính xin dừng bước!”
Trên xe ngựa hoa giá, màn che bị người vén lên, một thiếu niên tuấn mỹ thò đầu ra: “Chuyện gì thế, đường đột vậy… A? Tâm Nhi tỷ tỷ!” Đồ Sơn ba chân bốn cẳng bước xuống khung xe, bay nhào về phía Bệnh Tâm, chấn động đến mức một thân triều phục chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Bệnh Tâm di chuyển một bước ra phía sau Thiếu Tư Kiếm: “Nha, còn làm quan.”
Đồ Sơn nhào vào trên người Thiếu Tư Kiếm, mũi khẽ ngửi một cái, lập tức lui bốn năm bước: “Sao lại là tang môn tinh (sao tai họa) như ngươi.”
Bệnh Tâm giận hắn: “Không nói được lời nào tốt.” Lại nói: “Thanh Khâu tỷ tỷ ngươi nói, gần đây Hồ tộc các ngươi có một tế yến, muốn mời Hồng Loan Tinh Quân hỗ trợ thiết trận. Hồng Loan Tinh Quân không được rảnh rỗi, ta liền dẫn tiểu chiến thần đến.”
Đồ Sơn vuốt vuốt sợi tóc mai ở một bên, bĩu môi lẩm bẩm: “Đúng là có việc này. Tỷ tỷ đến là tốt rồi, mang theo hắn làm cái gì…”
Một đường náo loạn như thế, ba người mới từ dưới đại môn đô thành, đi về phía cấm cung. Dọc đường đi cung điện nguy nga, tường đỏ phi phụ, rất là tinh mỹ. Ước chừng nửa canh giờ, mới đến tẩm điện Hoàng hậu của Thanh Khâu.
Thanh Khâu phong hoa như trước, một bộ hồng y mỏng manh, đang ăn gà nướng ở dưới ô tơ mà hai hồ nữ cầm để che nắng.
Hai người vừa thấy, là muôn vàn thân cận, nắm tay nói rất nhiều.
“Nhân Hoàng kia đối xử với ngươi như thế nào?”
Thanh Khâu mỉm cười: “Cũng bình thường. Nếu nói cuộc sống xa hoa được cung phụng, ngược lại cũng không có. Nói khuynh thiên hạ để nuôi dưỡng, thì cũng không tính là vậy. Nhưng mà…” Nụ cười của nàng quá tự nhiên, là giấu cũng không giấu được thích: “Tương cứu trong lúc hoạn nạn thôi.”
Bệnh Tâm chợt nhớ tới ba mươi tám năm mình trải qua trong thức hải của Kỳ Lân, trong chốc chốc đã hiểu được sự ôn tồn trong ý cười của Thanh Khâu: “Đúng là hiếm thấy.”
Thanh Khâu lại nói đến chính sự: “Ta và các chân tiên trên trời, phần lớn đều không quá quen thuộc. Vốn định mời Hồng Loan Tinh Quân hỗ trợ, nhưng sao hắn lại gọi Thiếu Tư Kiếm.” Thanh Khâu mang theo đoàn người đi vào sâu trong Ngự Viên Cấm cung.
Bệnh Tâm mỉm cười, trêu tức nói: “Có lẽ là hai người ngươi vốn quen biết, hiện giờ ngươi có trần duyên, Hồng Loan Tinh Quân nóng mắt.”
Giọng điệu của Thanh Khâu cũng không quá tốt: “Làm phiền tiểu chiến thần phải đại giá như vậy.”
Trong lòng Thiếu Tư Kiếm thiếu Thanh Khâu: “Nếu có thể bù đắp cho Hồ tộc một chút, muôn lần chết không chối từ.”
Thanh Khâu lười biếng phân hoa phất liễu, nghênh đón người đi về phía một phế điện cực kỳ hẻo lánh: “Mở miệng chính là muôn lần chết, cũng không cần phải làm lớn như thế. Chẳng qua là bởi vì Hồ tộc ta có một tiểu hồ, hai ngày nay đang muốn Kết Đan hóa hình.” Nàng đẩy ra một cửa điện trống trải, đã thấy bên trong có một ổ cáo con đáng yêu tiến lên nghênh đón, ngậm góc áo nàng đi vào bên trong: “Tiểu hồ này thể trạng quái dị, đúng là linh căn Kim hiếm thấy của Hồ tộc. Tức là trong mấy năm đạo hạnh của ta, cũng là lần đầu gặp được.”
Hồ tu vốn là hấp thu linh khí núi rừng, đa phần là linh căn Thủy, Mộc. Mà linh căn Kim, đa phần là tạo hóa mà tu sĩ tu luyện binh khí ở nhân gian dễ có được. Bệnh Tâm cũng cảm thấy kỳ lạ: “Chưa từng nghe thấy. Nhưng khi hóa hình cũng cần phải hộ trận sao?”
“Cũng không hẳn.” Sau khi Thanh Khâu đi qua một tượng thần không nhận ra khuôn mặt trong điện, ôm ra một con tiểu hồ màu đỏ từ phía sau điện thờ: “Chính là đứa nhỏ này. Hồ tu linh căn Kim hóa hình, không biết sẽ có biến số gì, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn. Các ngươi đến cũng đúng lúc, ước chừng chính là lúc này.”
Bệnh Tâm thật sự ngẩng đầu nhìn bức tượng thần bỏ hoang kia, thấy là tóc bạc phấn chì, trong mắt còn có một pho tượng nam thần sơn vàng, lại nhìn con tiểu hồ màu đỏ trong tay Thanh Khâu. Tiểu hồ kia ngoan ngoãn đáng yêu, chỗ mi tâm có một chút lông trắng, giống như là thiếu đi một chút màu sắc. Sinh sôi nảy nở không ngừng, muôn vàn luân hồi, thoáng chốc đã hiểu được rõ ràng: “Ai nha.” Trong lòng lại thực sự đã nếm được vị ngọt trong sự chăm chỉ chờ đợi của người khác: “Tiểu chiến thần, còn không nhận lấy.”
Thiếu Tư Kiếm còn chưa quá hiểu ý tứ, chỉ theo lời Bệnh Tâm mà làm, đưa tay tiếp nhận tiểu hồ màu đỏ do Thanh Khâu đưa tới.
Cả người tiểu hồ mềm nhũn như lông vũ, hai mắt xoay tròn. Móng vuốt nho nhỏ đặt trên mu bàn tay Thiếu Tư Kiếm, tựa như sờ sờ vết sẹo trên tay hắn, lảo đảo một cái liền chui vào trong ngực Thiếu Tư Kiếm, dùng đầu lưỡi nhỏ liếm liếm cằm hắn.
Trong thiên địa, đúng dịp mà vang lên một tiếng sấm.
Thanh Khâu thoáng chốc cũng bừng tỉnh: “Ai nha…”
Duy chỉ có Đồ Sơn không biết: “Làm sao vậy? Sấm sét, tiểu hồ muốn độ kiếp sao? Cần hộ trận không?” Nói xong liền xắn tay áo lên, chuẩn bị cầm trận cho tiểu hồ ngay tại chỗ.
Thanh Khâu và Bệnh Tâm mỗi người túm lấy một lỗ tai hắn, kéo người ra ngoài điện: “Góp vui cái gì. Tiểu chiến thần, vất vả cho ngươi…”
Đồ Sơn không thể giải thích được, giãy dụa một đường. Thấy trên cổ điện hoang phế có mây đen dày đặc, chính là đại kiếp lôi vân Kết Đan.
Dưới lôi vân cuồn cuộn, Thiếu Tư Kiếm quả quyết mà dũng cảm từ từ bày ra trận mang màu xanh, linh khí trong suốt triển khai ra bốn phương tám hướng, như một mặt kính trong suốt, ôn nhu bao trùm toàn bộ đế đô Thương Vân Bắc quốc.
Bệnh Tâm cảm khái: “Nhìn linh khí của Thiếu Tư Kiếm người ta, thanh chính sạch sẽ, quả nhiên là xuất ra từ hoàng thất.”
Thanh Khâu cũng nói: “Đúng là danh môn chính tông, thật sự dịu dàng.”
Mấy vạn cư dân Thương Vân Bắc quốc đều ngẩng đầu nhìn về phía linh khí trong trẻo trên bầu trời dần dần hóa thành một màn kiếm. Đó cũng là cảm giác yên bình khi cuối cùng cũng kết thúc sau một thời gian dài chờ đợi.
Hai đại mỹ nhân cũng cất ống tay áo, ở bên hồ Ngự Viên Cấm Thành, ngẩng đầu nhìn lên.
Chợt nghe phía sau truyền đến giọng của nam nhân.
“Tử Đồng.”
“Bệ hạ.” Thanh Khâu cười khanh khách xoay người lại.
Bệnh Tâm cũng tìm thân mà quay đầu, muốn tìm kiếm Nhân Hoàng có dáng người cao ngất anh tuấn ở giữa cột tranh điêu khắc mà trước đó nàng từng gặp qua.
Nhưng lại bắt được một lão nhân gầy gò mà uy nghiêm.
“…” Bệnh Tâm chợt cảm thấy cực kỳ rung động. Hạ Lâu Ngự trong đầu nàng vẫn là bộ dáng ba mươi năm trước, thậm chí còn chưa kịp nhớ tới ba mươi năm qua thời gian thấm thoắt, hắn là xương thịt phàm thai, cuối cùng cũng sẽ có lúc tận.
Hạ Lâu Ngự đã già đến không tìm thấy vài phần thái độ ngọc thụ lâm phong khi còn trẻ, chỉ từ trong ánh mắt hắn nhìn Thanh Khâu, nhu hòa như biển hồ mênh mông, mà nhìn thấy khí độ năm đó. Tóc hắn sớm đã trắng bệch, biểu hiện rằng nửa đời sau của hắn, Thanh Khâu không hề vắng mặt.
Thanh Khâu nhìn về phía Nhân Hoàng già nua, vẫn ngưỡng mộ mà quyến rũ giống như nhìn hắn ở ba mươi năm trước: “Bệ hạ hôm nay kết thúc triều thính sớm như vậy sao?” Đại yêu quen nhìn thủy triều lên xuống, cũng không bởi vì người trước mắt lão hóa mà có nửa phần thay đổi, chỉ giống như giai điệu thần chung mộ cổ (chuông sớm trống chiều) chẳng can hệ gì, cười nói với hắn: “Rất trùng hợp, Thần Cơ cũng tới rồi.”
Yêu biển thì phải yêu đất liền, leo núi ngắm biển. Người yêu nhau cũng vậy, chỉ khi ở nơi an toàn mới có thể yêu cuồng nhiệt.
Thanh Khâu tiếp nhận cả đời hắn, không bởi vì thân thể của hắn là tươi mới hay suy bại, không bởi vì mái tóc dài của hắn là đen xanh hay hoa râm.
Điều này làm cho Bệnh Tâm cảm thấy một niềm vui xa lạ và cay đắng.
Nhân Hoàng già yếu chắp tay với bệnh tâm: “Tiên tử ba mươi năm không thay đổi.”
“Hạ Lâu Quốc quân.” Bệnh Tâm gật đầu, ánh mắt sững sờ rơi trên mái tóc trắng như tuyết của hắn, suy nghĩ cuồn cuộn trở lại nụ hôn trên Côn Chu ba mươi năm trước —— ta đang nhìn, nếu tiểu sư thúc là một phàm phu tục tử, mái tóc tốt như vậy, theo tuổi tác mà già nua tái nhợt. Tóc trắng cài hoa sẽ trông như thế nào.
Là, là có một minh ước.
“Thần Cơ?” Thanh Khâu cười nhạt kéo Hạ Lâu Ngự, gọi nàng hoàn hồn.
Bệnh Tâm thu hồi đôi mắt, tựa hồ hiểu được cái gì đó.
Trong lồng ngực nàng tràn đầy tình cảm mênh mông, nhu tình mong nhớ ngày đêm tưởng như sẽ chảy ra, khẩn cấp như vậy: “Thật tốt.” Nàng lui ra sau một bước, tay áo màu đen không ngừng bay lên, muốn đi lên mây: “Ta… Nhớ tới một số chuyện. Phải, phải đi về.”
Thanh Khâu khó hiểu: “Vội vàng như vậy sao?”
Bệnh Tâm đạp mây mà lên, tóc trắng tản ra bốn phía trong gió: “Rất gấp… Ta sẽ đi tìm, chờ người của ta.”