Chương 86: Ngọc Hoàng
Ngọc Hoàng Đạo Quân mang theo mười tám tiên tướng dưới trướng, một đường khói ráng cuồn cuộn, thần vân đằng đằng, từ Cửu Trọng Thiên đi thẳng đến Côn Luân.
Trên khung trời vết nứt mở ra, chư tiên thần bao trùm phía trên đầu phàm trần, đưa mắt nhìn. Chỉ thấy đỉnh Côn Lôn hắc vân tầng lớp ép núi mà động, là sóng tuyết ngàn tầng do phong kiếp cuốn lên, lôi kiếp bay tới chiếu sáng bầu trời sáng.
Ngọc Hoàng Đạo Quân nhíu mày ngưng thần, khó nén được kinh hãi vi diệu: “Người nào đang độ kiếp ở đây?”
Tiên quan ngồi dưới bấm ngón tay một cái, vội vàng tung một đạo linh khí đi, lại phanh một tiếng bị văng trở về, tay áo hầu như cháy khét: “Kiếp vân này thanh thế to lớn, thiên hôn địa ám, không biết người độ kiếp có tu vi bực nào. Nếu phi thăng thành công, cũng ít nhất là năng lực của thần quan trước điện Cửu Trọng Thiên.” Tinh tế phân biệt, kinh hô: “Đạo quân! Trong tầng mây kia, lại có những hai người?!”
Phàm trần linh khí bảo toàn, nếu trong thời gian bốn năm trăm năm, có thể phi thăng một vị tiên quan, coi như là tạo hóa siêu phàm. Không nói đến nếu là kỷ niên chinh chiến, hoặc thiên tai liên miên, càng hiếm thấy. Thời gian từ đầu đến nay, chưa bao giờ có hai người cùng năm cùng ngày độ đại kiếp nạn phi thăng này.
Sắc mặt mọi người biến ảo mấy phen. Ngọc Hoàng Đạo Quân thử thăm dò vài phần duyên cớ, chỉ cảm thấy nơi này quả nhiên yêu dị, phân phó trái phải: “Có dị tượng này, nhất định không phải người lương thiện, không thể để cho hai yêu dị kia thành công phi thăng. Còn không mau tản ra bốn phía, bày ra đại trận Diệt Hồn, mượn phong lôi song kiếp này, chém giết yêu dị!”
Bốn tiên quan hơi do dự: “Đạo quân, phàm nhân phi thăng chính là thiên đạo. Trường Sinh quân xưa nay thuận theo ý trời, chúng ta thân là tiên thần, xưa nay không được phép can thiệp vào đạo vận nhân gian…”
“Thiên Đạo đường hoàng! Há có thể cho phép hai người đồng thời độ kiếp phi thăng, đây rõ ràng là chướng, là nghiệt!” Ngọc Hoàng Đạo Quân kín đáo quan sát thân ảnh đen nhánh trong sấm xét, thầm che đậy suy đoán ở đáy lòng, vội vàng thúc giục nói: “Nghịch thiên mà đi, chính là trái ngược chính đạo! Thương Long Thần Quân đã ngã xuống iwr đây, còn không phải là do những tai họa dị tượng này sao? Bày trận!”
Tiên quan xung quanh không dám trái ý, chỉ đành mỗi người đều lấy ra pháp khí của riêng mình, bố trí đại trận Diệt Hồn, mượn lực của thiên kiếp để tru sát người độ kiếp không rảnh phân thân trong tầng mây thiên kiếp kia.
Ngọc Hoàng Đạo Quân tế xuất Thần Hốt trong tay, dưới chân có tinh bàn chính nghĩa của Cửu Trọng Thiên sáng lên, súc thế mà phát ra.
Đúng lúc này, lại nghe thấy chỗ sâu trong Côn Luân dưới thân, mơ hồ có sấm dậy. Liền có núi tuyết dãy núi liên miên mà từ chấn động ——
Hơi thở tiếp theo, đột nhiên một con rồng màu đen động địa vén trời mà lên, Long Ngâm chấn động, chấn cho chư thiên tiên quan tóc tai bù xù!
Giữa trán rồng có một kiếm tu mặc quần áo tươi sáng cầm Kim Kiếm mà đứng, đứng trong gió tuyết ý cười thản nhiên.
Ngọc Hoàng Đạo Quân ngưng mắt đảo qua: “Chúc Long?!” Lại nhìn kiếm tu kia, cũng không nhận ra, thiên âm trầm chấn: “Phàm nhân phương nào, quấy nhiễu Cửu Trọng Thiên bảo vệ thiên đạo? Các ngươi chỉ là tu sĩ Hợp Thể kỳ, còn không lui xuống!”
Ý cười của kiếm tu kia vẫn chưa giảm, run rẩy nâng Kim Kiếm lấp lánh như cầu vồng, sương tuyết nghênh đón đầy đầu, giống như đầu bạc: “Vị thần quan này, thất lễ. Hai người đang phi thăng trong kiếp vân hôm nay tất lên cửu tiêu, nếu muốn ra tay, kính xin đạp qua thi thể ta.”
Ngọc Hoàng đạo quân thấy rõ người tới, lơ đễnh, cười lạnh một tiếng: “Tiểu tu sĩ, đối với Cửu Trọng Thiên mà nói cũng chỉ là phù du hạt cải, vọng tưởng châu chấu đá xe sao? Tu vi trăm năm cứ như vậy mà ngã xuống, chẳng phải là đáng tiếc sao. Trẻ con vô tri, tha cho ngươi không chết, còn không mau chóng lui ra!”
Kiếm Tu mặc áo màu tươi cũng không trả lời, đã thấy thân hình hắn hơi nghiêng, nhường ra một nữ tử ở phía sau.
“Ngọc Hoàng Đạo Quân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.” Nữ tử mặc một bộ hắc y, tung bay trong tuyết trắng, thần thái tuyệt diễm, mắt đen tóc đen, tay cầm một thanh Kim Tiên không ngừng hạ xuống tia sét rất nhỏ: “Xem ra ba mươi năm qua Trường Sinh quân hồ đồ, ngay cả chó trước điện cũng không buộc được. Muốn động vào người của ta, đã hỏi qua ý của ta chưa?”
Trong mắt Ngọc Hoàng Đạo Quân phản chiếu ra thân ảnh người, hít sâu một hơi tuyết khí: “… Thượng Thần Cơ.”
Bệnh Tâm nghiêng đầu, giơ tay vung một roi, ánh vàng lộn xộn: “Xem ta đánh!”
Một roi này của nàng, thổi bay cát đá, toàn bộ Côn Luân đều được chiếu sáng, chợt một đạo sát ý lẫm liệt kiêu ngạo rơi về phía Ngọc Hoàng Đạo Quân và mười tám tiên quan của hắn!
Ngọc Hoàng Đạo Quân nâng Thần Hốt tiếp, lôi đình khí thẳng tắp kêu giết, chấn động làm cả người hắn không ngừng bay lên. Một roi này thế tới mãnh liệt, che khuất tia sáng trên bầu trời, chỉ thấy hắn xoay tay một cái, chín tấm bùa trang sức màu vàng từ ống tay áo lần lượt xuất hiện, ngửa mặt lên trời tản thành một trận pháp tạo mưa, trong nháy mắt trừ khử sát khí của Bệnh Tâm!
Thiên Xu tế kiếm như bình chướng, ngăn cản hạt mưa đầy trời. Kiếm khí kia bị phù tạo mưa này làm nóng, lại rơi vào người Thiên Xu tạo thành vết thương như bị lửa thiêu
“Tiểu sư thúc…” Bệnh Tâm thu roi trở về cổ tay: “Còn tốt chứ?”
Thiên Khu ảm đạm cười, làm cho nàng an tâm: “Thiên phàm khác biệt, há có thể toàn thân trở ra, vết thương nhỏ.”
Bệnh Tâm lo lắng, thấp giọng: “Hắn là một trong tam đại Tôn Thần của Cửu Trọng Thiên, phù pháp là Hoàn Vũ Chi Khôi. Hôm nay ta có thân thể tu sĩ, linh lực có hạn, chỉ có thể thúc dục kim quang trên xương cốt của Nguyên Quân trong Kim Xà Tiên, tiếp được ba chiêu của hắn. Kính xin tiểu sư thúc dùng kiếm khí hộ vệ…” Ánh mắt nàng nhìn về phía kiếp vân cháy bỏng xa xa: “Có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đó.”
“Yên tâm.” Thiên Xu xoa xoa tóc nàng: “Ngươi phàm mở miệng, ta tự sẽ dốc toàn lực… Như lời ta đã hứa.”
Hắn dứt lời, tay trái đầy vết máu, nắm giữ tay phải, tay chập vào, lấy máu thúc kiếm: “Lên!”
Linh thân huyết khí của kiếm tu Hợp Thể kỳ thẳng đến tử phủ, lấy thân thể tu sĩ nhỏ bé thản nhiên tiếp nhận một trận chiến của thần, năng lượng màu vàng của kiếm xuyên qua bầu trời như cầu vồng!
Bệnh Tâm chân đạp hư không nhảy lên, trong lúc vung tay, là tia chớp thứ hai làm sắc trời chấn nộ.
Gió nổi mây bay, tình ý của nàng chính là sát ý, tiếng gió phần phật mang theo lôi đình huyết tinh ngang nhiên đánh úp!
Thiên vũ cửu tiêu (dưới vòm trời + trên trời cao), đồng loạt ảm đạm.
Ngọc Hoàng Đạo Quân lại niệm Thiên Chú, nặn ra một thần phù diệt đạo ở trong hư không, muốn giết nàng hồn phi phách tán. Tâm tình chém diệt Thượng Cổ ThầncCơ làm cho hắn vừa sợ vừa vui. Sợ là do sự uy nghiêm bẩm sinh của vị thần ở trước mặt,, còn vui là sự phù phiếm và nhiệt tình khi sắp để lại tên tuổi trong lịch sử, khiến hắn không thể giữ ngón tay trong trạng thái vui mừng khôn xiết.
Diệt Thần Phù phá không mà ra, mang theo ngàn vạn lực đạo, đụng vào đuôi Kim Xà Tiên trong đêm tuyết!
Thiên địa mờ mịt, mười tám tiên tướng đều bị một cỗ cuồng lập chấn động đến ngã trái ngã phải!
Kim Kiếm của Thiên Xu mơ hồ có vết nứt, phất tay áo che đi, không để cho Bệnh Tâm nhìn thấy. Không dấu vết lau đi vết máu đen nhánh trên khóe miệng, lại tế kiếm ý, lại là một nụ cười ào ào mà ôn nhu, nghênh đón ánh mắt nàng nhìn tới.
Thân kiếm quang ửng đỏ như có hải đường quấn quanh. Chúc Long vung đuôi, nổi giận đùng đùng bay lên phía chân trời.
Bệnh Tâm đứng trong kiếm ý, tụ tập linh khí cả người, tóc đen tản ra bốn phía trên không trung, lôi đình chưởng ở cổ tay, cắn nát răng bạc, lại giơ tay lên ——
“Thiên Chướng!!” Ngọc Hoàng Đạo Quân thần âm trầm thấp, hai tay mở to, trong tay áo tung bay vô số phù chú tựa như chim hạc dốc toàn bộ lực lượng mà ra. Một vòng cung che khuất bầu trời bị hắn mở ra dưới khung trời, nghênh thiên đón roi thứ ba phô thiên cái địa này!
“A a——” Bệnh Tâm tê tâm liệt phế hô to một tiếng, hai tay bị một roi này làm vượt qua lực thừa nhận thân thể, kích động đến tơ máu dày đặc, đau thấu xương.
Roi chứa vạn quân lôi đình hung hăng đánh lên trên Thiên Chướng, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp đỉnh Côn Luân.
Trong tốc độ ánh sáng, hư không tựa như bị xé rách, trong nháy mắt trở về yên lặng.
“Ha…” Bệnh Tâm thở ra một ngụm máu, linh khí toàn thân khô kiệt, ngã về phía sau, rơi vào trong lòng Thiên Xu.
Trước mắt nàng, bắt đầu tràn ngập màu đen dày đặc.
Đêm tối rơi xuống, điện quang đánh đâu thắng đó tản đi… Cuối trời, Ngọc Hoàng Đạo Quân sừng sững, Thiên Chướng quanh thân vỡ vụn như lưu ly.
Niềm vui sướng của hắn khó có thể ngăn chặn, hai tròng mắt có thần sắc tham lam phảng phất như hỏa diễm thiêu đốt: “Thượng Thần Cơ quả nhiên không bằng năm đó, thân thể phàm nhân, cũng dám tru thần?” Hắn giơ tay lên, tức giận chỉ về phía trước: “Mười tám thiên tướng nghe lệnh! Giết ——”
Hổ Văn Thần Tiên, Phương Thiên Họa Kích, Cửu Chuyển Điểm Tinh Thương, Lục Hợp Thái Hư Kiếm, Tử Thần Lê Vân Đao…
Mười tám loại pháp khí nghe tiếng mà động, vũ trận giết nàng ngang nhiên đánh tới. Chỗ hàn mang này như mưa, tựa như không thoát khỏi lồng giam, gắt gao giam cả người lại!
Chỉ trong nháy mắt, tình thế như núi sụp đổ.
Không xong, trốn không thoát…
Cả người Bệnh Tâm bị mười tám loại thần khí kia đè đến không thể động đậy, trong đồng tử lại thấy kiếm khí của Thiên Xu khẽ động, ôn nhu như gió xuân ôm nàng vào lòng…
Bên tai mơ hồ là giọng nói của hắn: “Ta đã nói, ta và kiếm của ta, tất cả đều ở bên cạnh nàng. Ta và kiếm của ta, đều không hối hận…”
Bệnh Tâm cơ hồ là sức cùng lực kiệt đóng mắt lại, màng nhĩ chấn động vang lên tiếng thân thể bị đâm thủng.
Mỗi một tiếng đều bập vào ngực nàng, ước chừng mười tám lần.
Nàng không dám nghĩ, không dám nghe nữa, chỉ có thể dốc toàn lực mở mắt lần nữa.
Đôi mắt đen kịt triển khai ánh sáng lấp lánh.
Hai má Thiên Xu gần trong gang tấc, nàng thậm chí có thể nhìn thấy thân thể hắn thủng ngàn vạn lỗ vì bị pháp khí của mười tám thiên tướng của Cửu Trọng Thiên đánh trúng, tựa như một bộ quần áo bị đâm đến rách nát, dễ vỡ vụn như thế.
“Tiểu sư thúc…” Nàng vừa thở một hơi liền cảm thấy đau lòng muốn chết.
Thân thể Thiên Xu mờ dần trong một màu trắng cũng không còn chút máu nào, chỉ gắt gao ôm nàng trong ngực như trân bảo.
Nàng thử đưa tay nâng má hắn lên, chỉ chạm vào cơ bắp lạnh lẽo.
Đó là nhiệt độ của nhân loại sắp chết.
“Tiểu nha đầu.” Hắn rũ xuống đôi mắt đầy sao, cả người là trăm ngàn vết thương. Lại giống như lúc bọn họ gặp mặt lần đầu, sủng nịch gọi nàng: “Cùng ngươi đi nhân gian lần này, ta rất…”
Lời nói của hắn cứ thế bị cắt đứt không thể vãn hồi, cả người tựa như một con tiên hạc gãy cánh, ầm ầm rơi vào trong cánh đồng tuyết rét lạnh!
P/s: Khóc quá mọi người ơi, nhưng mọi người đoán thử xem Tiểu sư thúc đã chết chưa ạ?