[KHKK] Chương 82

[KHKK] Chương 82

Cỡ chữ:

Chương 80: Hồng Trù

Trên đỉnh bậc thềm ngọc cao cao tại thượng, thượng quân tóc bạc thẳng người mà đứng. Ánh mắt của ba trăm tiên thần hướng lên người hắn, chờ đợi một đáp án.

Trên mặt Trường Sinh quân cũng không có biểu tình gì khác, trong con ngươi gợn sóng không sợ hãi, giống như… Cũng không có gì bất ngờ.

Ngọc Hoàng Đạo Quân chắp tay mà đứng: “Trường Sinh quân ở trên, Thương Long Thần Quân thật sự ngã xuống rồi sao?”

Mắt vàng của Trường Sinh quân hơi đóng: “Ừ.”

“Chuyện tôn thần ngã xuống, há có thể không rõ ràng?” Ngọc Hoàng Đạo Quân bước lên trước một bước: “Theo ta thấy, nên mời Diệu Âm Thiên Nữ cấp tốc tìm kiếm chỗ ngã xuống. Nếu có yêu dị hoành hành, ta nguyện thảo phạt!”

Diệu Âm Thiên Nữ liếc mắt một cái: “Ta thấy Ngọc Hoàng Đạo Quân chủ trương gắng sức thực hiện thảo phạt là giả, sợ sẽ nối gót Thương Long Thần Quân mới là thật.” Đôi môi đỏ của nàng khẽ nhếch lên: “Sợ chết như vậy làm thần tiên làm gì, sao kiếp sau không sinh ra làm một khúc gỗ, cũng tiết kiệm được rất nhiều phiền não này.”

“Diệu Âm Thiên Nữ ba mươi năm trước đã có không ít giao tình với yêu nữ ở Dục Hải, ta xem là ngươi đạo tâm không kiên.” Ngọc Hoàng Đạo Quân dựng thẳng mắt; “Nếu có yêu tà loạn thế, sinh thêm sự cố, không đi thảo phạt mà thuận theo tư nghiệt, thì có khác gì những đọa thần, yêu tà kia?”

Nhắc tới chuyện Dục Hải, bốn phía như ve sầu sợ mùa đông.

“Nếu Ngọc Hoàng Đạo Quân muốn điều tra.” Tiên âm Trường Sinh quân chậm rãi, không có hỉ nộ: “Liền tùy ngươi thôi.”

Diệu Âm Thiên Nữ nhíu mày, môi răng có chút rũ xuống, lại không nói gì.

Tay áo hoàn mỹ của Trường Sinh quân phất một cái, một ngọn hồn đăng khô kiệt hiện lên từ trong tay áo càn khôn. Chuyện đèn văn vảy rồng ảm đạm, đang dần dần trốn ở hư không.

Chư thần nhìn thấy hồn đăng Thương Long Thần Quân tắt, sợ hãi suy đoán kết thúc, đều có vẻ e ngại.

Diệu Âm Thiên Nữ nhìn về phía Trường Sinh quân, ánh mắt khẽ động: “Nếu Trường Sinh quân lên tiếng, ta tự nhiên… Không thể không theo.” Nàng không dám nhìn nhiều, ghé mắt lại nhìn Ngọc Hoàng Đạo Quân: “Chỉ mong Ngọc Hoàng Đạo Quân hài lòng toại nguyện, thực sự có thể trừ ác dương thiện, thảo phạt yêu dị. Uy danh có một ngày có thể vượt qua Phong Thiên Tử trước kia, không uổng công chịu được hương khói cường thịnh mấy năm nay.”

Ống tay áo xanh mướt của Thiên Nữ bay lên như mây, đầu ngón tay khẽ động, đánh ra một âm Phượng Minh.

Tiếng đàn kia tựa như mũi tên bắn về phía ngọn hồn đăng đã tắt trên không trung, một pháp mang bích sắc chợt hiện ra, trốn vào trong yên vân bay vút về phía cực Bắc của nhân gian.

“Côn Luân.” Ngọc Hoàng Đạo Quân thì thào.

Bốn phía nổi lên tiếng nghị luận.

“… Côn Luân chính là động phủ của Chúc Long, người từng là thần quan trước muốn điện yêu nữ Dục Hải kia!”

“… Chẳng lẽ Chúc Long ngã xuống kia đã hồi sinh rồi sao?”

“… Thương Long Thần Quân có tu vi gì, Chúc Long mặc dù là Sơn Thần, cho dù lúc cường thịnh cũng không phải là đối thủ của Thương Long Thần Quân mà!”

“… Chẳng lẽ dư nghiệt Dục Hải muốn quay trở lại?!”

Diệu Âm Thiên Nữ đưa mắt nhìn lại, mu bàn tay gảy dây, ẩn hiện gân xanh, thương một tiếng thu đàn lại.

Trường Sinh quân cất tay áo xoay người, cũng không trả lời những ngờ vực vô căn cứ: “Ngọc Hoàng Đạo Quân tự nhiên.”

“Đại sự bực này, Trường Sinh quân mặc kệ sao?! Nếu muốn ta nói, nhất định phải tiêu diệt yêu dị Côn Luân, phòng vi đỗ tiệm (ngăn chặn sai lầm từ đầu), giúp đỡ thiên địa chính hòa!”

“Đạo Quân.” Trường Sinh quân cũng không quay đầu lại, mái tóc bạc chấm đất chạm lên thềm ngọc, bóng lưng trong Quỳnh Điện trống trải đột nhiên có một sự cô đơn độc lập di thế, thậm chí có vài phần mệt mỏi: “Thân quân tử và lòng nhân từ đủ làm người trưởng thành, tụ tập hội đủ sẽ hợp lễ, lợi ích đủ sẽ hợp nghĩa. Ngọc Hoàng Đạo Quân thanh quy nghiêm cẩn, Diệu Âm Thiên Nữ nhân từ thương hại. Chư vị tiên hữu, mỗi người cứ dựa vào tâm ý mà chứng đạo thôi.”

Mỗi người cứ dựa vào tâm ý.

Ngọc Hoàng Đạo Quân khó có thể tin được, Diệu Âm Thiên Nữ buồn bã có suy nghĩ.

Đây là lời mà Thần Cơ Dục Hải thường nói nhất. Mỗi người đều dựa vào tâm ý, nhập đạo tự nhiên.

Giống như có chuyện gì đó mưu đồ đã lâu nhưng định mệnh, phải công khai.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sợ hãi lần lượt rời đi. Ngọc Hoàng Đạo Quân tựa như suy nghĩ cái gì, nắm chặt thần thù trên tay, chăm chú nhìn tôn hiệu phía trên.

Ba mươi năm trước khi Dục Hải gặp kiếp nạn vẫn còn trước mắt. Ba mươi năm qua không có Phong Thiên Tử địa vị ngang hàng, hương hỏa của hắn có bao nhiêu cường thịnh, có bao nhiêu an nhàn thái bình… Giờ phút này trái tim, liền có bấy nhiêu bối rối.

Hắn thậm chí không dám tưởng tượng hậu quả nếu kiếp nạn của Dục Hải tái diễn ở Cửu Trọng Thiên.

Trong đầu Ngọc Hoàng giờ phút này, chính là sát ý đến chính hắn phát hiện ra còn phải sợ hãi.

Thân ảnh Trường Sinh quân dần dần phai nhạt sâu trong sự yên tĩnh của Quỳnh Điện.

Một đám mây đỏ vội vã lướt qua.

“Trường Sinh quân!” Hồng Loan bước xuống sinh vân, nâng tay áo túm lấy pháp y của Trường Sinh quân: “Ta lại tới rồi!”

“…” Trường Sinh quân hơi dừng bước.

“Không biết chuyện nạp Thiên phi, Trường Sinh quân suy nghĩ như thế nào rồi?” Hắn cười đùa hỏi.

“Hồng Loan Tinh Quân không cần quan tâm, tự kết nhân gian hỉ duyên là tốt rồi.” Hai tròng mắt của Trường Sinh quân còn chưa mở, pháp y khẽ động, thiên địa lần thứ hai ảm đạm tranh minh.

Mái tóc dài của Hồng Loan bị gió lớn thổi bay không ngừng, cắn chặt răng cố gắng đứng vững thân hình: “Trường Sinh quân thông thiên pháp năng, không gì không có! Nhưng có chuyện, có lẽ cần tiểu Tiên giúp ngài vượt qua!”

Đôi mắt vàng của Trường Sinh quân khẽ mở ra một đường, trên ống tay áo không một hạt bụi dần dần ẩn hắc văn. Trời đất âm u.

“Ngài trốn không thoát đâu.” Trên mặt Hồng Loan kiên định vô cùng, bị uy áp của Trường Sinh quân chấn động đến pháp tướng sắp vỡ vụn, lại không chịu đi: “Nàng sắp tới rồi, ngài biết mà. Nàng đang đến, tất cả chúng ta đều biết.”

“…” Trường Sinh quân im lặng.

Cửu Trọng Thiên ngưng trọng giống như sắp sụp đổ.

“Ngài muốn trốn đến khi nào?” Hồng Loan ở trong gió lớn gắt gao túm lấy tay áo Trường Sinh quân, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc trắng rơi đầy vai hắn, túm lấy một sợi tóc đen nhỏ không thể thấy bên trong: “Ngài có thể giấu diếm thần phật thập phương, cảnh giới vô hạn, chư thiên tiên quan! Giấu diếm được Cửu Trọng Thiên, giấu diếm được Dục Hải, thậm chí giấu được nàng! Nhưng không thể giấu được ta! Một người nhỏ bé như ta, không quan trọng gì, những tất cả tơ hồng gút mắc trên thế gian này đều là ta ti chưởng mà!”

“Hồng Loan Tinh Quân…” Thân hình trang nghiêm của Trường Sinh quân lẻ loi giữa nguồn gió, hoa văn đen trong ống tay áo càng thêm nồng đậm, tóc bạc tung bay bình tĩnh, lộ ra từng sợi tóc đen nhánh trong đó. Dưới hàng lông mi trắng như tuyết của hắn lại là một ánh mắt gần như dày vò.

Đầu ngón tay Hồng Loan buông lỏng tay áo, hai tay chắp lại trước ngực đánh một chưởng!

Diệu Âm Thiên Nữ vừa mới đi xuống thềm ngọc cuối cùng của Quỳnh Điện, chợt nghe sâu trong Quỳnh Điện là một trận pháp tế ong ong.

Ba trăm tiên thần đều ngẩng đầu mà xem bên ngoài điện.

Hồng Loan Tinh Quân ti chưởng nhân duyên hợp hòa của nhân gian, đứng ở chỗ cao nhất của Quỳnh Điện, như phù dung sớm nở tối tàn tế ra thần thông vô cùng rực rỡ của hắn. Hàng trăm triệu sợi tơ hồng như một đám mây bùng nổ đột nhiên mở ra trên bầu trời.

Đó là tâm ý của tất cả mọi người trên thế gian, phô thiên cái địa dây dưa ở trên bầu trời Cửu Trọng Thiên. Mỗi sợi tơ hồng là một phần hoặc hèn mọn hoặc bí mật, hoặc ấm áp hoặc cô đơn. Hàng ngàn cánh hoa đỏ như một làn sóng quét qua Quỳnh Điện trắng tinh không tỳ vết.

Sâu trong pháp tế Hồng Trù, hai sợi tơ một đen một trắng lúc xa lúc gần, truy đuổi kháng cự, xoay quanh tránh né… Cuối cùng không thể trái ngược mà gắt gao dây dưa.

Diệu Âm Thiên Nữ đón gió mà đứng, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, gút mắc khó đoạn, tâm tựa hỏa luyện.

Nàng chợt ôm ngược lại tỳ bà, một tiếng gảy dây không người phát hiện, tiếng đàn lao về phía Côn Luân ở xa xa.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận