Chương 73: Thương Long
Thiên địa gió thổi cuồng loạn, đều dừng lại trong khoảnh khắc. Bệnh Tâm thở ra một ngụm khói trắng, cẩn thận quan sát khe băng nứt ra dưới chân.
Lưới băng vụn nhỏ lần lượt mở ra. Phía dưới kia, là Thiên Trì sâu không lường được.
Bệnh Tâm ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời u ám. Mấy mảnh tuyết lớn tựa như lông ngỗng dừng ở giữa không trung, không nhúc nhích. Lại nhìn về phía xa xa, cuối bầu trời trên ngọn núi Côn Luân mênh mông vô tận, một luồng hơi mang màu xanh biếc đang càng ngày càng gần.
Lạch cạch.
Một giọt mưa rơi vào mi tâm của nàng.
Trên đỉnh Côn Luân, sao lại có mưa?
“Đó là…” Bệnh Tâm thì thào.
“Thần Cơ cẩn thận!” Thanh Khâu ở một bên Thiên Trì đột nhiên hóa hình hồ ly, cả người mênh mông yêu khí, tung ra chín cái đuôi dài trắng như tuyết bay tới phía Bệnh Tâm.
Đuôi của nàng vung về phía một trận ấn màu xanh thẳng tắp xẹt qua bầu trời âm u ép tới. Trong nháy mắt, trận ấn kia bị đuôi cáo đột nhiên đánh văng ra, phương hướng bị lệch, ầm ầm đánh rơi tuyết đọng nghiêng bên Côn Luân.
Tuyết lở, nhất thời hôn thiên hắc địa (trời đen kịt) kéo đến. Giống như người khổng lồ ngủ say ba mươi năm, chợt mở mắt ra.
Bệnh Tâm được đuôi cáo của Thanh Khâu bảo vệ, trong lông hồ nặng nề híp mắt nhìn người đến trong mây: “Là… Thương Long. Làm sao có thể?”
Trong tay Thương Long Thần Quân cầm phất trần tạo mưa, vạt áo làm gió, thần âm uy chấn: “Quỷ quái phương nào, dám can đảm thiết lập Đại Sưu Hồn trận trên Côn Luân!”
Một đoàn bồng bềnh bỗng nhiên bay lên từ trên mặt băng không một hạt bụi tuyết! Thương Long còn chưa dứt lời, liền thấy một tia bụi đỏ giống như kiếm bắn tới! Hơi thở tiếp theo, liền nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên sau tai hắn: “… Lão tử muốn sưu thì sưu, cần ngươi đồng ý sao?”
Thương Long nín thở nghiêng người, thình lình nhìn thấy mặt Lục Nhai, một giây sau, một huyết mang đỏ như máu dễ như trở bàn tay chém tới.
Sát khí của Lục Nhai là ác hải quỷ vân!
Mây dưới chân Thương Long bốc lên, xoay người một cái đối mặt. Hắn phất tay áo vẫy tay, triệu tới một hạt mưa trong suốt sáng long lanh từ trong thiên địa, trong lúc đó thầm độc để ngưng tụ uy đạo chi khí của Cổ Thần Thương Long vào trong một giọt nước này, bay về phía mặt Lục Nhai.
Một tiếng kêu đinh tai nhức óc, giọt Long Lâm kia ngang nhiên đánh lên thân Trảm Tiên Kiếm đang dựng thẳng đứng để cản của Lục Nhai, trong nháy mắt hóa thành sương trắng nóng rực.
Lục Nhai trở tay quay người lại, nửa cánh tay phải lại bị nóng đến đỏ nát một mảng. Hắn trằn trọc nắm Trảm Tiên Kiếm trong tay trái, nghiêng đầu nhíu mày cười: “Lão sát phôi, bản lĩnh không giảm.”
Thương Long lúc này mới thấy rõ người tới, thần sắc từ ngưng trọng chuyển thành phẫn nộ: “Lục Nhai…”
Thương Long Thần Quân và Lục Nhai đối mặt.
Mấy trăm năm trước Lục Nhai lĩnh mệnh tàn sát nghịch long Thâm Uyên gây họa cho nhân giới, mà con Thâm Uyên Long kia chính là con trai tốt của Thương Long Thần Quân.
Bệnh Tâm bị gió tuyết đánh cho không thể bay lên được, liền nói: “Oan gia ngõ hẹp.” Xoay người nằm trên lưng Thanh Khâu, “Long Pháp gồm những thần thông gì?”
“Long Lâm, Long Tức, Long Ngâm.” Hai vuốt sắc bén của Thanh Khâu nắm chặt tuyết dưới đất: “Thương Long là chư long chi chủ (chủ của tất cả rồng), một trong ba vị tôn thần trấn điện Cửu Trọng Thiên.”
“…” Bệnh Tâm ngàn vạn lần suy nghĩ: “Chạy, có kịp không?”
“Một tiếng Long Ngâm uy ba trăm dặm.”
Trăm chuyển ngàn hồi, Bệnh Tâm cắn răng, nhìn về phía Bùi Cửu Lang vẻ mặt mê mang đứng ngoài hồ băng và Đồ Sơn run rẩy. Nàng ngang nhiên phẩy tay áo một cái, thúc dục chân nguyên linh khí cả người, quét quét về phía bọn họ: “Mau chạy đi.”
Bùi Cửu Lang ôm Đồ Sơn, bị một tay áo dốc hết linh khí Nguyên Anh của Bệnh Tâm vung ra chân trời, cảnh tượng trước mắt như đèn kéo quân nhanh chóng xẹt qua, không biết lăn lộn đến nơi nào: “A a a a——”
Thanh Khâu cảnh giác cúi người xuống, ngẩng đầu giận dữ.
Chỉ thấy trên bầu trời đục ngầu, mây đen dày đặc, tay phải Lục Nhai bị Long Lân làm bỏng, đang theo bả vai từ từ tổn thương. Hắn hồn nhiên không biết đau, nhướng mày nói: “Nhìn kiếm này.” Liền phi thân nghênh đón ——
Hai tay Thương Long khép lại, mười ngón tay giao nhau trước mặt, một ngụm Xích Viêm nóng rực từ miệng mũi mà phun ra, sáng rực nóng bỏng, trong nháy mắt thành biển lửa.
Lục Nhai mặc một bộ đỏ rực, trong nháy mắt bị cắn nuốt, đột nhiên rơi vào trong Long Tức hòa tan hết thảy, lập tức không tìm thấy bóng dáng.
“Tôn hiệu lệnh của ta, ứng biến không ngừng!” Một tiếng quyết chú uy nghiêm, đột nhiên truyền đến.
Ngũ Hành Hộ Thân quyết ——
Kỳ Lân đứng ở đồng tuyết trắng muốt, toàn thân hắc y không ngừng bay lên, tay kết pháp quyết. Dưới chân hắn gió tuyết như sóng nhấc lên, biển tuyết ngút trời cuốn lên cuồng phong loạn tác trên đỉnh núi Côn Luân, một lưỡi băng như rèn lao thẳng vào trong biển lửa Long Tức của Thương Long.
Trong nháy mắt tiếp theo, liền thấy Lục Nhai khẽ đạp lưỡi băng, phi thân ra từ trung tâm biển lửa. Trảm Tiên Kiếm trên tay hắn mang theo trận chiến hủy thiên diệt địa, thanh thế to lớn tuột tay phi một cái, hung ác lao về phía Thương Long ——
Bão tuyết nổ tung trong nháy mắt, bao phủ toàn bộ đỉnh Côn Luân.
Tâm bệnh nhào vào lưng Thanh Khâu, không ngừng ho khan: “Đánh trúng… Sao…”
Thanh Khâu không biết, miễn cưỡng giương mắt nhìn trong gió tuyết ——
Trong màn tuyết từ từ rơi xuống, giống như một màu trắng vô tận, có một tấm màn sáng bị kéo xuống. Bên kia màn, một bóng dáng khổng lồ uy nghiêm của một con Thánh Thú dần dần hiện ra.
Thân dài sáu trăm thước, sừng khổng lồ tựa như hươu, dài giống như trường xà, bụng chìm trong vảy cá, thân hình khổng lồ lay trời đạp đất dần dần rõ ràng —— Đông Phương Thương Long. Cự long cuộn người mà nằm, giữa long giác (sừng) khổng lồ, Trảm Tiên Kiếm ửng đỏ, lôi đình dần lóe lên.
Cả người Lục Nhai bị bỏng như cháy, lúc Trảm Tiên Kiếm ném ra, lại hơi lệch một chút. Đâm ở một bên long giác, một kiếm đánh Thương Long Thần Quân trở về nguyên mẫu Chân Long.
Lông trắng cả người Thanh Khâu dựng thẳng, nói: “Không tốt… Tiên thần và thú yêu chúng ta khác nhau, dưới hình thái nguyên mẫu mới gọi là thái độ chiến đấu…”
Lời còn chưa dứt, liền nghe một tiếng Long Ngâm chấn thiên động địa, nổ vang xé rách hư không truyền đến.
Chân Long chi ngâm, mọi việc đều thuận lợi, không gì không hủy, nghiền nát hư không.
Một tiếng Long Ngâm này, gần như khuấy nát lục phủ ngũ tạng của Bệnh Tâm, linh đài tử phủ vỡ vụn đến đau thấu xương!
Gần như cùng lúc đó, Bệnh Tâm chỉ thấy một đôi cánh màu đen như thủy triều buông xuống như một bức màn che trước mặt, cảnh tuyết bốn phía giống như được một bình chướng đáng tin cậy mà dịu dàng ngăn cản. Giống như, một… Một vòng tay không bao giờ do dự.
Trong chốc chốc nàng hiểu được, đó là áo lông của Kỳ Lân.
Áo lông của hắn, là do căn cốt của hắn biến thành, chỉ bảo vệ người quy y trong lòng.
Bên tai ầm ầm không ngừng, ròng rã mười hơi thở.
Áo lông đen từ từ tản đi, chỉ để lại lông đen ảm đạm…
Trên cánh đồng tuyết rộng lớn, một mảnh hỗn độn hủy diệt, Long Ngâm đi tới đâu nơi đó là một mảnh hoang vu bị tàn phá bừa bãi. Thân thể Kỳ Lân còn đứng trước nàng và Thanh Khâu, bả vai rộng lớn, sống lưng ngang ngược.
Trong nháy mắt tiếp theo, giống như một tượng thần sụp đổ, ầm ầm rơi xuống đất, rơi vào tuyết thật sâu.
Trong đôi mắt đen nhánh mà trong suốt của Bệnh Tâm, thân ảnh Kỳ Lân dần dần bị băng tuyết thôn phệ.
Cổ Thần tư chưởng tình yêu, đáy lòng nổi lên sát ý nồng đậm.