Chương 72: Tửu Tiên
Thái Bạch Tửu Tiên hôm nay viết một bài thơ hay, mở một vò rượu ngon, không ai đến thưởng.
Ngày xưa Hồng Loan Tinh Quân thường xuyên đến, hắn thích Hồng Loan Tinh Quân, Hồng Loan Tinh Quân hiểu rượu. Nhưng mà nghe nói là gần đây không biết vì sao chọc giận Trường Sinh quân, bị một tay áo của hắn quạt bay quá xa, hiện giờ còn đang trên đường trở về.
Bạch Ngọc Kinh tịch mịch quá mức, Thái Bạch tự hớp hai ngụm rượu, không có tư vị gì.
Chợt nghe trên tiên vân xa xa phía sau truyền đến tiếng người: “Tửu Tiên, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.”
Hắn quay đầu lại nhìn, thấy không phải là ai khác: “Thiếu Lăng thánh nhân.”
Lúc ở nhân gian, Đỗ Thiếu Lăng quấn lấy hắn, nhập tiên tịch vẫn nhiệt tình không giảm.
Thái Bạch nhìn ly rượu trong tay, cảm thấy thật đáng tiếc khi chỉ thưởng một mình, nghĩ lại có còn hơn không, hắn cũng sắp thối rữa rồi.
Thiếu Lăng liền ngồi xuống: “Sao lại uống rượu một mình.”
Thái Bạch thay hắn châm một chén: “Nhàn rỗi. Hiện giờ hoa của Bạch Ngọc Kinh nở rộ, cũng không có ai đến xem nữa.”
“Có lẽ đều đi Thần Phạt Điện ở Cửu Trọng Thiên nghe thẩm vấn.” Thiếu Lăng rất cao hứng, nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch: “Chính là chuyện tiểu chiến thần Thiếu Tư Kiếm nhập phàm, nghe nói đã chết mất hai Tiên Tướng.”
Thái Bạch hứng thú: “Nói nghe chút?”
“Ban đầu là, hải cảnh nhân gian không yên ổn, thêm cả tinh quỹ (quỹ đạo sao trời) đại động. Tiểu chiến thần Thiếu Tư Kiếm sai tiên lại cầm đèn của Chiến Thần Điện đi xuống xem, những mà chỉ mới qua nửa ngày, hồn đăng liền tắt. Tửu Tiên ngươi nói có đáng trách không? “Thiếu Lăng thấy Thái Bạch có hứng thú, mặt mày hớn hở nói.
“À… Thật kỳ lạ. Tiên lại ở Chiến Thần Điện, cũng coi như là trình độ Chân Tiên, chẳng lẽ gặp phải đại yêu gì sao? Ta nhớ rõ trước kia, lúc Thanh Khâu Nữ quân vừa mới đi lên, liền đánh những đăng đồ lãng tiên đùa giỡn nàng đến thất điên bát đảo. Mười bước giết một người a, ngàn dặm không giữ một ai.” Thái Bạch uống rượu tế phẩm, rất có hứng thú.
“Không biết. Thiếu Tư Kiếm thấy hồn đăng của tiên lại thủ hạ tắt, sau đó liền đi theo, đi… Rồi không quay lại nữa.”
“A… Có vẻ như vậy, hắn đã mấy ngày liền không có mặt.”
Thiếu Lăng khẽ vuốt râu: “Sau đó… Nam Thiên Tướng quân liền đi xuống tìm Thiếu Tư Kiếm. Ai ngờ vừa mới xuống, hồn đăng lại tắt.”
Thái Bạch tập trung tinh thần, như có điều suy nghĩ: “Ồ?”
“Liên tiếp hai tiên hữu ngã xuống, lại còn không rõ ràng, tự nhiên là một chuyện lớn.” Thiếu Lăng uống chén tiếp theo: “Lại qua một khoảng thời gian, Thiếu Tư Kiếm một mình trở về. Tửu Tiên đoán xem, Thiếu Tư Kiếm kia cả người trọng thương liên lụy đến căn cốt, còn mù một con mắt… Chậc chậc chậc, đây chính là chiến thần mới. Lúc trước khi cái tên Lục Nhai kia làm chiến thần, cũng chưa bao giờ thấy hắn chật vật như thế! Chư vị tiên hữu nhìn thấy đều bàng hoàng…”
“Sau đó thì sao.”
“Tự nhiên phải hỏi hắn xảy ra chuyện gì, hắn lại không nói một chữ nào! Rơi vào đường cùng đành phải mở phiên tòa ở Thần Phạt Điện…” Thiếu Lăng nói rất thổn thức: “Tiểu chiến thần kia bị thẩm vấn, nhưng vẫn không nói nửa câu, cũng không biết vì cái gì. Các tiên quan ở Thần Phạt Điện không hỏi ra được cái gì, đành phải phạt hắn vào tiên lao, để cho hắn tự xem xét bản thân.”
Thái Bạch như có điều suy nghĩ: “Thì ra là như thế, Trường Sinh quân không quản sao?”
“Không quản, mặt còn không lộ.” Thiếu Lăng thở dài nói: “Chư tiên hữu đều nói, chỉ sợ là gặp đại yêu lén lút gì đó mới bị thương, tiểu chiến thần mất mặt nên không chịu nói. Lại nói chiến thần mới này chung quy cũng không bằng lão Lục Nhai ở thời điểm đó, chưa bao giờ bại.”
“Cửu Trọng Thiên còn điều tra không?”
“Trường Sinh quân không quản, nên cũng không có người điều tra.” Trong lòng Thiếu Lăng cao hứng, khó có khi Thái Bạch nói với hắn rất nhiều, hưng trí bừng bừng lại rót đầy một chén: “Tiểu chiến thần kia cuối cùng đã trở lại, nói vậy nhân gian cho dù có đại yêu lén lút, cũng bị hắn trừ bỏ. Phạt tượng trưng nhốt hắn mấy chục năm rồi cũng thả thôi. Chuyện của Cửu Trọng Thiên, đâu phải là là chuyện Tán Tiên thi tửu chúng ta quản được.”
“Ừ. Có lý, có lý.” Thái Bạch nâng rượu chạm chén, chợt thấy tiên vân bốc lên bên ngoài Bạch Ngọc Kinh, dường như có thần giá bay qua: “Đó là?”
Thiếu Lăng quay đầu lại nhìn: “Đây không phải là pháp giá của Thương Long Thần Quân sao?”
Thái Bạch hơi say híp mắt, lập tức ngự kiếm rời đi.
“Chờ một chút…” Thiếu Lăng vội vàng buông ly rượu xuống, đuổi theo.
Trên vân giá mây mưa bốc lên, chính là một vị Thần Quân đầu rồng thân người, pháp y màu xanh toàn thân bay phấp phới, trong tay cầm phất trần làm mưa, bị Thái Bạch ngăn cản, nhíu mày sừng rồng: “Tửu Tiên có chuyện gì?”
“Thương Long Thần Quân đây là đi đâu vậy, chỗ ta đúng lúc có rượu mới, có thể cùng uống một chén không?” Thái Bạch lười biếng gọi hắn.
Thiếu Lăng phụ họa: “Là rượu ngon.”
“Bổn quân muốn đi Côn Luân.” Sắc mặt Thương Long thần Thần Quân không kiên nhẫn: “Hôm nay rải mưa, đã thấy cực Bắc có khác thường. Nơi đó bị đóng băng ba mươi năm, không biết vì sao hôm nay lại nắng. Băng trên Thiên Trì nứt, dường như là có phàm nhân nghịch thiên đạo, thi triển Đại Sưu Hồn trận ở đỉnh núi Côn Luân.”
“Sưu hồn?” Thiếu Lăng khó hiểu: “Côn Luân cực kỳ điên cuồng, ít người qua lại, có thể sưu hồn gì.”
Thương Long Thần Quân phun ra ba chữ: “Hồn Chúc Long.”
“Há có thể?” Thiếu Lăng kinh hãi: “Chúc Long không phải đã chết rồi sao?”
Sắc mặt Thương Long Thần Quân sắc mặt khó coi: “Chúc Long tuy chết, khí số chưa tận. Nếu có hạng người thi triển nghịch hành, muốn đổi ngày đổi mệnh Côn Luân, giả mạo âm dương, tự nhiên là do ta quản lý. Thái Bạch Tửu Tiên, Thiếu Lăng thánh nhân, bổn quân đi trước một bước, xin đừng ngăn cản.”
“Ngăn cản?” Thái Bạch cười lên: “Thương Long Thần Quân làm theo thông lệ, chúng ta cũng chỉ đến mời rượu, há có thể ngăn cản.” Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt vừa chuyển: “Gần đây nhân gian không quá yên bình, nghe nói tiểu chiến thần xuống dưới trừ yêu còn bị thương. Thương Long Thần Quân xuống Côn Luân làm việc, đã nói với đầu kia của Cửu Trọng Thiên chưa?”
“Việc cấp bách tùy quyền, còn chưa kịp nói.” Thương Long Thần Quân nghiêm túc: “Nếu Tửu Tiên với Thánh nhân rảnh rỗi, thay bổn quân truyền cho Cửu Trọng Thiên biết? Đợi ta trừ đi đạo chích nhân gian nghịch thiên đạo kia, lại trở về bẩm báo.”
“Dễ nói.” Thái Bạch phất tay áo: “Tự nhiên.”
Thương Long Thần Quân không nhiều lời nữa, giá vân rời đi.
Đỗ Thiếu Lăng nhìn thoáng qua, thở dài nói: “Thương Long Thần Quân chú ý nhất đến huyết mạch long tộc chính thống, trước kia Chúc Long Sơn Thần chính là bị đuổi tới Côn Luân đúng không?”
“Ừ.” Thái Bạch đưa mắt nhìn xa xa: “Nói là sinh mà mất quy cách, không xứng vào Cửu Trọng Thiên. Chúc Long Sơn Thần cũng không kiêng kị, ngây người trong gió tuyết nhiều năm. Về sau, vẫn là được Thần Cơ nhặt về Dục Hải.”
“Từ trải cơn loạn ít ngủ nghê, đêm dài ướt át sao cho trót! Ước được nhà rộng muôn ngàn gian, khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan (1)… Chúc Long Sơn Thần mặc dù bị Thương Long Thần Quân xua đuổi, nhưng cũng không ghen ghét, còn tận tâm che chở thần linh một phương.” Thiếu Lăng cảm khái rất nhiều: “Đi thôi, Tửu Tiên cùng ta đi Cửu Trọng Thiên, thay Thương Long Thần Quân báo cáo một tiếng?”
(1) Trích trong Bài ca nhà tranh bị gió thu phá – Đỗ Phủ.
Thái Bạch như có điều suy nghĩ, chợt đỡ trán, quay đầu lại nhìn nhà mình.
Bạch Ngọc Kinh hoa nở như mây.
“Thiếu Lăng à…” Hắn khó có khi gọi như vậy.
Trong lòng Thiếu Lăng kích động: “A!”
“Thương Long Thần Quân hạ phàm, chỉ trong nháy mắt liền trở về. Nói cho Cửu Trọng Thiên loại chuyện này, há cần Tán Tiên chúng ta đến thay thế.” Thái Bạch sảng khoái cười: “Theo ta thấy, liền đợi Thương Long Thần Quân tự mình đi kể thì tốt hơn. Ngươi đã quên chuyện ta nói rồi sao, hôm nay ta không chỉ có rượu ngon, còn có một bài thơ…”
“Cái gì? Tửu, Tửu Tiên hôm nay chịu luận thơ với ta?”
“Đúng đúng đúng, đến đây…”
“Trong thư trai tịch mịch, cuối cùng cô đơn suy nghĩ. Tốt nha, tốt nha…”
“Nào đến đây…”
Trên đây là toàn bộ quá trình Đỗ Thiếu Lăng bị Lý Thái Bạch lừa gạt.