[KHKK] Chương 68

[KHKK] Chương 68

Cỡ chữ:

Chương 66: Dạ hành

Ba ngày sau, mọi người một lần nữa lên đường.

Nguyệt Đức mời Giả Tiểu ma quân đến Tiêu Dao Cốc, Bạch Trĩ Linh Điểu có thể phi hành trong đêm tuyết cực địa, cho nhóm Bệnh Tâm dùng để đi đường.

Con thỏ nhỏ áo trắng kia một đường dùng ánh mắt tiễn, chỉ kiên định và trầm mặc.

Từ sau khi rời khỏi Tiêu Dao Cốc trăm dặm, thế núi kéo dài bắt đầu trở nên bằng phẳng, ánh mặt trời mỏng manh chiếu trên cánh đồng tuyết rộng lớn. Quốc cảnh Thương Vân Bắc quốc bắt đầu từ từ lộ ra trước mặt mọi người.

Bạch Trĩ Linh Điểu là thú có linh trí, ẩn vào trong tầng mây, cánh xẹt qua những đám mây dày gần như đóng băng, hướng về phía nội địa Thương Vân Bắc quốc.

Mười ngày sau, đoàn người Bệnh Tâm dừng lại ở thành Ô Lan trung tâm của Bắc quốc rộng lớn này.

Đây là một quốc gia không tính là giàu có, ngàn dặm đóng băng, hơi có vẻ đìu hiu. Nhưng thành Ô Lan vẫn không mất đi khí phái của nó với tư cách là đô thành của một quốc gia như cũ, càng đáng chú ý hơn, chính là phong tục dân gian khai hóa và hung hãn của nó.

Cả thành Ô Lan ước chừng có một trăm hai mươi ngõ hẻm, lớn hơn gấp ba lần so với Lý thành Phù Nam. Các cửa hàng dọc theo đường đi chủ yếu là bán đá quý, da thú. Hàng người đông đúc kéo dài liên miên, các quán phía dưới có lò huân rượu ấm áp và náo nhiệt vô cùng. Cùng với có các loại thanh sắc khuyển mã qua lại làm ăn, đều tề tụ ở đây.

Mọi người ẩn nấp linh khí, tìm khách điếm bình thường nghỉ ngơi.

Ban đêm, Bệnh Tâm nằm trong giường bọc da thú nhung, dựa vào cửa sổ bên giường ở lầu ba mở ra một khe hở rộng bằng lòng bàn tay, bên ngoài có tuyết nhỏ vụn rơi. Nàng cầm bản vẽ, đầu ngón tay trắng nõn xẹt qua da dê.

Nàng đi qua đầm lầy, thành trì, hải cảnh, sa mạc, cánh đồng tuyết, muốn tìm từng người từng người bị mất lại. Giống như một chiếc vương miện tuyệt mỹ, còn thiếu một viên bảo thạch trắng như tuyết.

“Lại đi ngàn dặm về phía Bắc, chính là thế giới biên cảnh Côn Luân.” Bệnh Tâm quấn sợi tóc, tinh tế quan sát đường đi trên bản vẽ: “Chúng ta trước tiên phải ở thành Ô Lan một thời gian, tìm ra phương pháp đốt lại hồn đăng của A Âm mà Hàn Giám nói tới.”

Lục Nhai không đoan chính, quần áo tán loạn, nghiêng người trên giường, đùa giỡn một bàn chân trắng nõn của Bệnh Tâm: “Tham lam.”

Bệnh Tâm không tức giận, nhẹ nhàng vén tóc thành một búi tóc trên đầu, dùng một luồng linh khí thổi sáng bấc đèn: “Người tu đạo, nhất ngôn cửu đỉnh, không thể nuốt lời.”

Lục Nhai hôn lên mu bàn chân nàng, thần sắc nhẹ nhàng: “Nàng nói với con thỏ kia, trong vòng một năm tất sẽ để cho yêu tu, ma tu không cần ẩn nấp tránh né nữa, không cần chướng vân để tránh Cửu Trọng Thiên nữa.” Mặt mày hắn khẽ nhíu: “Chắc cũng có tính toán.”

“Đương nhiên đã có tính toán.” Bệnh Tâm hơi ngưng mắt, khép chặt trên người một tầng thảm nhung mỏng manh: “Ta sẽ nghĩ biện pháp, mau chóng trùng tu thần thân. Linh khí thân thể này bị tắc nghẽn, khó có thể luyện hóa tu vi từ thiên địa. Tạo hóa thiên phong kiếm tẩu(1), không thể so sánh với tu sĩ tầm thường, mỗi lần tiến lại là đột nhiên tăng mạnh. Hiện giờ qua mấy lần trèo cấp… Lần đầu tiên là khi Tiểu sư thúc chém giết yêu thú, đút nội đan cho ta. Bởi vậy có thể thấy được, ăn nội đan cao cấp hơn, chính là đường tắt.”

(1) Một đề cập đến sự độc đáo và tìm ra một số cách giải quyết vấn đề mới và khác biệt để giành chiến thắng một cách bất ngờ ; hai đề cập đến bình luận về kiếm thuật.

“Viên nội đan nhỏ của Nam Thiên tốt xấu gì cũng là Chân Tiên, nếu nàng ăn, chỉ sợ hôm nay đã có thể lên cấp.” Ngón tay Lục Nhai xẹt qua lòng bàn chân nàng, giống như vuốt ve thanh kiếm trân quý: “Thần cơ ngược lại hay rồi, đưa cho con thỏ thiết lập chướng vân.”

“Mạng của Nam Thiên Tướng quân không nợ ta.” Bệnh Tâm không chút thương tiếc: “Hắn thiếu yêu tộc, nên trả lại. Chỉ là… Nội đan cao cấp, cũng rất khó có được.”

“Vốn nên để ta móc nội đan Thiếu Tư Kiếm ra làm kẹo đường cho nàng.” Lục Nhai có chút oán giận, một mực cắn vào bụng chân nàng.

“A…” Bệnh Tâm nhẹ nhàng đá hắn một cước.

Hắn cũng không tức giận, trở tay nắm chặt: “Sao không nói đến lần thứ hai.”

“Lần thứ hai…” Bệnh Tâm suy nghĩ: “Lần thứ hai một bước liền sinh Nguyên Anh, có lẽ là bởi vì đến quá gần kiếp hỏa của Kỳ Lân, mà kéo theo lôi kiếp.”

“Chậc chậc.” Lục Nhai lộ ra vẻ ghét bỏ: “Ngốc sao? Không phải bởi vì nàng bị ta và Kỳ Lân rót dương nguyên một đêm, không thì làm sao tu vi nàng lại doanh thân như vậy. Tâm can, làm nhiều một chút, tự nhiên có thể thăng cấp.”

“Ưm…” Bệnh Tâm bị hắn nói có chút nóng mặt, trách cứ nói: “Đạo tâm Kỳ Lân trong suốt, thần cách thận độc. Ngươi không thể xúi giục như vậy nữa, làm hỏng đạo tâm của hắn.”

“Đạo tâm trong suốt? Bắn đầy một bụng nàng như vậy.” Hắn càng nói càng không có quy tắc: “Làm cho dâm huyệt kia của nàng không ngừng hút, lẫn vào dâm thủy một đường chảy ra.” Nói xong liền nghiêng người tới.

“Đừng lôi kéo người khác xuống địa ngục với ngươi!” Bệnh Tâm đẩy ngực hắn ra.

Lục Nhai ngậm lấy ngón tay nàng, mặt mày khẽ rũ xuống: “Hắn tự trèo lên trời cao, nàng theo ta sa đọa.”

Ngón trỏ rơi vào miệng hắn, đầu lưỡi của hắn ấm áp, sắc tình mà đảo qua bên môi.

Trong ánh mắt Bệnh Tâm phản chiếu ý cười của hắn, rất thích. Đưa tay ôm lấy hắn, muốn hôn khóe môi hắn.

Hai người ôm nhau, như sao băng chạy về phía nhau, chợt thấy bên ngoài cửa sổ ở một bên thổi vào một trận tuyết lạnh, kích thích đến Bệnh Tâm co rụt cổ lại.

Lục Nhai đứng thẳng dậy, để mặc cho vụn băng bị gió bắc đập vào quần áo lỏng lẻo trên người, đưa tay đi đóng cửa sổ bên giường. Ánh mắt khẽ nhìn, hơi nhướng mày: “Hửm?”

Bệnh Tâm chui qua vòng tay hắn, ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài: “Ô…”

Mặc dù đã vào ban đêm, bên ngoài khách điếm lại là tiếng người huyên náo kéo dài, một đội nhân mã chỉnh tề dường như đang chầm chậm đi về hướng cấm cung Quốc quân.

Thành Ô Lan chưa bao giờ có lệnh giới nghiêm, dân phong lại hảo tửu sắc, ban đêm chính là thời điểm náo nhiệt. Trong tầm mắt, có thể thấy được đầu người đông đúc, người dân địa phương nhộn nhịp đều đứng ở ven đường nhìn đội nhân mã này, dường như đang thảo luận cái gì đó.

Bệnh Tâm liếc mắt một cái liền thấy, trên xe ngựa dẫn đầu đội ngũ, có bày một màn san hô thủy tinh cần bốn người cùng nâng lên.

“Nơi này cách biển cảnh ngàn dặm, sao có thể có san hô?” Bệnh Tâm không hiểu.

Lục Nhai cởi quần áo ra, thân thể nóng bỏng ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng đè người lên cửa sổ: “Hẳn là đội ngũ các bộ tộc, phụ trại xung quanh Thương Vân Bắc quốc đến cống cho Quốc quân và quý tộc. Hắn khẽ nói bên tai, thanh âm trầm thấp quét qua tai Bệnh Tâm: “Nàng xem cái phía sau kìa.”

Đôi mắt Bệnh Tâm lại quét về phía sau, thấy đoàn xe thứ hai, đang đẩy một cái lồng kim loại khổng lồ. Trong lồng có một nữ tử thân mặc áo mỏng. Hai tai nữ tử kia có lông, bàn chân kỳ thật là hình móng guốc, một đôi kiều nhũ tròn trịa no đủ, bị sa mỏng bao trùm, mềm đến mức muốn nhỏ ra nước.

“Đây là yêu tu sao? Không đúng…” Bệnh Tâm tinh tế dò xét. Nữ tử quần áo mỏng manh, bị đám người ven đường quan sát nhưng cũng không biết xấu hổ, ngược lại hai gò má ửng hồng, không ngừng vuốt ve thân thể của mình, phát ra tiếng rên rỉ cầu hoan nho nhỏ.

“Mị tinh.” Ngón tay Lục Nhai xẹt qua bên tai Bệnh Tâm, thần sắc sủng nịch, thuận theo cổ, bả vai nàng một đường trượt xuống sống lưng, trượt vào trong hông: “Mị tinh chỉ sống ở trong hoang dã, cực kỳ hiếm thấy, không có linh trí, chỉ biết giao hoan. Thông thường sẽ hóa thành hình thái nữ nhân, săn lùng phàm nhân.”

Bệnh Tâm nhớ lại. Trên Tiểu Nhân Thư (sách cho kẻ ty tiện bỉ ổi) của Thanh Khâu, tự nhiên có.

Mị tinh bực này đích thật là lô đỉnh cực kỳ hiếm thấy, vẫn chưa khai hóa linh trí. Tuy nói chỉ biết một mực quấn quýt si mê, nhưng sau khi mang thai sữa tiết ra có thể có công hiệu bồi nguyên cố bản, kéo dài tuổi tác. Đúng là là bảo bối hiếm có không sai.

“Quả nhiên là đoàn xe thượng cống, ưm a…” Bệnh Tâm khẽ cáu.

Đầu ngón tay tác quái của hắn không ngừng dò xét, cắm vào huyệt môi nhắm chặt mà mềm mại, như châm lửa mà đi vào: “Huyệt của Thần Cơ thật mềm.”

Vòng eo Bệnh Tâm khẽ đong đưa, khóe miệng ngậm ngón tay bắt đầu nóng lên của hắn, làm cho hắn hai ba cái đã câu ra không ít dịch trong suốt.

Biết hắn đang cầu hoan, nhưng không lập tức cho hắn, ngâm kiều hai tiếng lại bị đoàn xe phía sau hấp dẫn thần: “Bên kia là cái gì?”

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận