[KHKK] Chương 50

[KHKK] Chương 50

Cỡ chữ:

Chương 48: Tử Tiêu

Gió Nguyệt Thành cũng không mãnh liệt, như tơ lụa mềm mại, xẹt qua thành trì mờ nhạt này. Cát vàng tinh tế bao trùm đất đai, trong bóng đêm truyền đến tiếng lữ khách đánh đàn.

Bệnh Tâm đứng bên cạnh Kỳ Lân, ngơ ngác nhìn đường phố đông đúc trong thành.

Trường Sinh quân thần thông to lớn, không có gì “không dám”.

Nếu hắn có không dám, không thể hoặc là không chịu… Bệnh Tâm nghĩ, cũng chỉ có một người có thể làm cho Trường Sinh quân phun ra hai chữ “không dám”.

Tử Tiêu quân.

Ở hỗn độn trước, sau khi Tử Tiêu quân thức tỉnh, Trường Sinh quân có đến trước nàng. Lúc nàng trốn vào trong sương mù, Trường Sinh quân đã ở chỗ đó.

Trường Sinh quân có thần cách Trường Sinh quân, hắn là quang minh, là nhân từ, là trật tự, là thanh chính trung hòa.

Nàng cũng có thần cách của mình, là mất trật tự, là mạnh mẽ, là lạnh nhạt, là phức tạp, là yêu hận đan xen.

Mà Tử Tiêu quân thì khác.

Bệnh Tâm thậm chí không thể biết rốt cuộc Tử Tiêu quân đang suy nghĩ cái gì, cũng không thể nói hắn là một vị trụ thần như thế nào. Hắn tựa như rút ra khỏi tất cả sự tồn tại, đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Nhưng nàng tôn trọng hắn.

Giống như phàm nhân kính phụ huynh vậy.

Tử Tiêu quân rốt cuộc đã nói cái gì với Trường Sinh quân, Trường Sinh quân mới có thể nói ra những lời như “Ta không dám”. Trường Sinh quân rốt cuộc biết cái gì, mới không thể không giết mình?

“Thần Cơ.” Bên tai truyền đến thanh âm của nữ tử.

Bệnh Tâm phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Thanh Khâu mặc một thân váy dài màu xanh nhạt, ý cười trong suốt trước mắt.

“Ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi.” Thanh Khâu móc đồ ở trong tay áo, lấy ra mấy thắt lưng, thay mỗi người đeo lên, lại tìm ra một ít đan hoàn: “Thắt lưng có thể tự phong linh khí không bị dò xét, đan hoàn có thể che dấu khí tức. Như thế nếu không phải mặt đối mặt bắt gặp, cho dù là tiên quan trên trời tới, nhất thời cũng tìm không ra chúng ta ở nơi nào.”

Bệnh Tâm nhai nhai, đan hoàn có chút ngọt ngào. Cúi đầu nhìn thắt lưng màu đỏ trên eo: “Ta cũng mới chỉ là Trúc Cơ kỳ, cũng không dẫn được động tác thiên địa cộng minh gì, cần gì phải cẩn thận như thế.”

“Cẩn thận thì hơn.” Kỳ Lân mở ra một chiếc áo choàng màu tối, choàng trên người nàng.

“Chúng ta sẽ đi đâu?” Bệnh Tâm hỏi.

Thanh Khâu chỉ vào mấy chiếc xe ngựa không gây chú ý ở dịch trạm trước mặt: “Không tiện phi thân súc địa cũng không thể đằng vân ngự kiếm. Như vậy. Chỉ có thể dùng phương pháp phàm nhân mà đi. Lục Nhai Chủ thượng và Thiếu Tư Kiếm đều trọng thương nằm trên giường, mỗi người ngồi một xe, do Đồ Sơn chăm sóc. Ta và hai hồ tôn một xe, Kỳ Lân đại nhân và Thần Cơ một xe.” Ánh mắt của nàng hướng về phía bắc: “Kỳ Lân đại nhân nói, nếu ngày đó oanh oanh liệt liệt xuống, thì cũng phải chỉnh chỉnh tề tề trở về. Chúng ta đi Côn Luân.”

Côn Luân…

Đó là nơi A Âm hóa thân, ở tận cùng phía bắc Bắc Mạc.

Dọc theo đường đi qua mười ba châu phu nhân gian, xuyên qua Yêu vực nguy hiểm rộng lớn và phúc địa động thiên không biết.

Trước kia khi ở Dục Hải, Kỳ Lân chưa bao giờ biểu hiện ra bất kỳ thích thú hay chán ghét nào đối với A Âm. Hắn đối đãi với Lục Nhai và A Âm giống nhau, khách quan mà xa cách.

Bệnh Tâm không nghĩ tới, hắn sẽ nói ra câu “chỉnh tề trở về” như vậy.

Nghĩ như thế, đi tới Côn Luân đích thật là lựa chọn tốt nhất. Thứ nhất Côn Lôn xa xôi, Cửu Trọng Thiên tìm dấu vết không kịp, thứ hai trong băng thiên tuyết địa, có lẽ có thể tìm được một chút thần hồn còn sót lại của A Âm.

Nàng gật gật đầu: “Tranh thủ ban đêm lên đường?”

Thanh Khâu mở ra một cuộn giấy nhỏ: “Còn phải chuẩn bị một ít đồ vật thường dùng. Thí dụ như đan dược linh tài, thường dùng phù chú trữ nạp, còn cần phải có kỳ văn dị lục (ghi chép tin lạ) để biết được các đường tắt.” Nàng nhẹ phẩy bích phiến trên tay: “Phần lớn đều có thể mua được ở Nguyệt Thành. Như vậy thì Kỳ Lân đại nhân, Đồ Sơn và ta chia làm ba đường, sẽ đi tìm những thứ đó. Thần Cơ canh giữ ở dịch trạm là tốt rồi, cùng Lục Nhai thượng chủ…”

Bệnh Tâm xoa xoa thắt lưng có chút đau nhức, cắt ngang nói: “Vẫn là để Đồ Sơn canh giữ đi, ta đi mua đồ. Tốt xấu gì thân thể này cũng đã Trúc Cơ, thuật hành không bình thường cũng vẫn có thể sử dụng được.”

Thanh Khâu lo lắng: “Hiện tại không biết trong Nguyệt Thành còn có tiên lại của Cửu Trọng Thiên hay không, dù sao cũng nên cẩn thận một chút. Theo những gì ta thấy…”

“Cho nàng đi đi.” Kỳ Lân nói.

Thanh Khâu giật mình, thoáng chốc linh tê đại thông, thầm nghĩ thật hiểm nguy, chớ đắc tội với Phong Thiên Tử: “… Cũng tốt.”

Bệnh Tâm cầm danh sách Thanh Khâu liệt kê, thấy phía trên là một ít thảo dược cực kỳ tầm thường, đại khái là đưa mấy thứ đơn giản nhất nhường cho nàng. Như vậy liền đi vào Nguyệt Thành một đường hỏi thăm.

Đang ở thời điểm trăng lên đầu cành, hầu hết các phường bán thảo dược trên đường phố đều đã đóng cửa. Để tìm được người bán lẻ tẻ, cần phải đến chợ ở cổng thành xem. Bệnh Tâm đi dọc theo đường vừa đi vừa nghỉ, ước chừng nửa canh giờ, đi tới cửa thành phía Đông Nguyệt Thành, bên ngoài chính là vùng ngoại ô rừng rậm cây khô.

Nói có khéo hay không, vừa mới đến cửa, liền thấy thủ vệ thành trì đang gõ trống đóng cửa, kéo hàng rào hộ thành lên.

“Tiểu quân gia chờ một chút.” Bệnh Tâm vén tóc lại, đuổi theo.

Đội trưởng thủ vệ kia chính là hơn hai mươi tuổi, chính là thanh niên trai tráng, thấy một thiếu nữ khí chất xuất trần tới, nương theo hai phần ánh trăng đèn đuốc chính là có thể nhìn thấy gương mặt trắng nõn trơn bóng tựa như phù dung. Trong chốc chốc liền đỏ tai, nói chuyện cũng lắp bắp: “Cô, cô nương có chuyện gì.”

“Người thân trong nhà ta bị ngoại thương.” Bệnh Tâm nở nụ cười xinh đẹp, bóng đêm sinh hoa: “Đang tìm dược thương bày sạp mua chút để cấp cứu. Nhưng ta lại hơi chân chậm, không bắt kịp với phiên chợ. Không biết lúc này đầu cửa thành còn có thương hộ bán thuốc nào không, còn xin nhờ tiểu quân gia chỉ đường.”

“Canh giờ này——” Thanh niên đang nhìn sắc trời: “Đã đến lúc đóng cửa thành, rất khó có nơi nào bán. Nếu cô nương cần gấp, sáng sớm ngày mai chợ sáng, nhất định có thể bắt kịp. Nếu không ghét bỏ, ta cũng có thể thay ngươi…”

Đội trưởng kia đang rất ân cần, nhưng không nghĩ rằng, lời còn chưa dứt, liền nghe phía sau truyền đến thanh âm của nam nhân.

“Tiểu cô nương muốn mua thảo dược?”

Bệnh Tâm quay đầu lại nhìn, là một nam tử trung niên mặc áo vải thô, hơn bốn mươi tuổi. Trên lưng nam tử gánh hai cái giỏ trúc, nhìn như ăn mặc của thương nhân thảo dược, trên ống quần còn đầy vết bùn đất.

“Đúng vậy.” Bệnh Tâm gật đầu, ánh mắt nhìn về phía nam tử gánh hai cái giỏ trúc lớn: “Đại thúc còn có không?”

Nam Tử trung niên lắc đầu: “Tiểu cô nương không kịp rồi, hôm nay đã bán hết. Mấy ngày trước có một tu sĩ trăm năm khó gặp một lần đánh nhau ở cửa hàng thuốc trong thành, giết chết không ít người. Mấy ngày nay thảo dược bán rất chạy, dùng để chữa trị cho những cư dân bị thương bởi tu sĩ đó. Người nhà tiểu cô nương cũng bởi vì chuyện đó mà bị thương sao?”

Bệnh Tâm giật giật khóe miệng: “Không phải.”

“Nếu ngươi vội vàng muốn dùng, ra ngoài thành một dặm, chính là nhà ta. Bên trong có tất cả các loại thảo mộc theo mùa gần đây, nếu cô nương không chê, có thể đi cùng ta, từ từ lựa chọn.”

Một dặm cũng không tính là xa, lúc trở về mặc dù cửa thành đóng lại, nàng cũng có thể phi thân trèo tường trở về. Bệnh Tâm gật đầu: “Vậy thì làm phiền đại thúc.”

“Ngươi mua thảo dược của ta, ta cảm tạ ngươi mới đúng.” Nam tử trung niên kia chất phác cười: “Gọi ta là Trần bá là được, người trong chợ đều nhận ra ta, thảo dược nhà ta nổi danh đủ lượng đủ phần.”

“Vậy…” Bệnh Tâm nhìn về phía đội trưởng thủ vệ: “Làm phiền tiêu quân gia buông cửa thành xuống, ta đi một lát sẽ trở về.”

Đội trưởng kia nhìn nét mặt tươi cười tươi sáng của Bệnh Tâm, đỏ mặt đến cổ: “Ta tự nhiên sẽ chờ cô nương trở về.” Lại dặn dò: “Gần đây Nguyệt Thành không quá yên bình, dường như có yêu tinh câu người mà xuất hiện việc mất tích. Hai vị cẩn thận một chút, đi nhanh về nhanh.”

Cái gì mà yêu tinh câu người, chẳng lẽ là chuyện Thanh Khâu lừa gạt tiểu hòa thượng ở miếu Khổng Tước Minh Vương kia sao. Bệnh Tâm cười nhạt một tiếng, sau khi từ biệt đội trưởng, theo Trần bá ra khỏi Nguyệt Thành.

Vừa ra khỏi thành, khí lạnh phơ phất, bóng sênh ca trong Nguyệt Thành bị cửa thành che khuất, trong nháy mắt an tĩnh lại.

Bốn phía cây khô mọc um tùm, tối đen như mực tìm không nhìn được nửa điểm khói lửa.

Trần Bá thổi sáng một cây châm lửa, dẫn đường nói: “Tiểu cô nương đi theo phía sau ta, chỉ cần một khắc đồng hồ liền đến, không cần sợ hãi.”

Bệnh Tâm gật đầu, theo Trần bá, đi vào trong rừng rậm.

Cũng không biết là gần đây không có mưa, hay là lúc trước Thiếu Tư Kiếm và Lục Nhai đại chiến tiêu hao linh khí thiên địa xung quanh Nguyệt Thành. Cả khu rừng ở vùng ngoại ô đều có vẻ không có chút sinh khí.

Ước chừng đi nửa chén trà, Bệnh Tâm nhàn nhàn hỏi thăm: “Ngày thường Trần bá đều đi đường núi gập ghềnh này về nhà sao?”

Trần bá kia gánh hai cái giỏ trúc thân thể nghiêng ngả, bị đè đến một bên cao một bên thấp, thở hổn hển đáp: “Không phải sao! Bắc Mạc châu này làm sao có thể vật phong dân giàu so với địa phương khác, chỉ đành chịu khổ nuôi sống một nhà già trẻ mà thôi. Nếu không phải mấy ngày trước mấy tu sĩ kia đấu pháp, chắc là cũng không thể phát tài được với mấy thảo dược này đâu!”

Bệnh Tâm nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, híp mắt lại.

Có gì đó sai sai.

Mới vừa rồi ở cửa thành, Trần bá này nói thảo dược bán hết. Nói vậy hai giỏ trúc hẳn là trống rỗng mới đúng, duyên cớ gì còn có thể đè đến đầu vai trái cao phải thấp, đi đường thở hồng hộc?

“Trần bá.” Bệnh Tâm thản nhiên hỏi: “Trong giỏ trúc của ngài, đang đựng cái gì vậy?”

Bước chân Trần bá kia chậm lại, im lặng lại: “Cũng chỉ là quả cân bàn tính mà thôi.”

“Vì sao chỉ đặt ở trong giỏ trúc bên phải, bên trái lại trống rỗng?”

“Đương nhiên là…” Trần bá đáp lại, cây châm lửa trên tay lại bị gió đêm lạnh lẽo thổi tắt, thoáng chốc rơi vào một mảnh đen kịt: “Dùng để giả bộ ngươi!”

Vừa dứt lời. Chỉ thấy bóng người Trần bá kia đột nhiên nhào tới phía Bệnh Tâm, một trận hương thơm ngọt ngào trong nháy mắt tràn vào miệng mũi Bệnh Tâm.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận