Chương 17: Tinh động (h, d*m dịch vẫn luôn nhỏ)
Hắn quá hiểu rõ thân thể của nàng, vạn năm ở bên như lòng bàn tay, không ai có thể bằng.
Chỉ nhất cổ tác khí (thừa thế xông lên) giống như muốn tuyên cáo tất cả, đột nhiên đâm vào sóng thịt không chịu nổi khi dễ của nàng. Tiếng nước chậc chậc dần nổi lên, chỉ trong khoảng thời gian hai ba cái, Bệnh Tâm liền bị cắm đến nước chảy không ngừng.
Hắn vốn là kiềm chế tuân lễ nhất, biết tiết chế nhất, hiếm khi càn rỡ cắm muốn chết như vậy. Bệnh Tâm bị hắn cắm đến mềm mại như ngọn gió, nhớ đâm amngj ở chỗ khuây khoả sâu bên trong, tình dục hờn dỗi và thần thái còn ngại không đủ bị hắn thu hết vào đáy mắt.
Thân thể nam nhân chính trực, dưới thân chậm rãi rút ra, hai ngón tay thon dài lạnh như băng nhẹ nhàng lướt qua bụng nàng, giống như nói cho nàng nghe: “Đâm đến nơi này.”
Hắn nói như vậy, đầu ngón tay lại từng tấc từng tấc di chuyển lên bụng nàng, từ phần mu mềm mại trượt đến rốn.
Thật sâu…
“A… Chua quá… Ưm, à, quá sâu!” Nàng mơ hồ có thể cảm nhận được hoa tâm bị bắt nạt nhiều lần, trêu chọc, va chạm. Trong bóng tối, thật sự có thể nhìn thấy khi chọc đến chỗ sâu nhất, hàng lông mày hẹp dài của Kỳ Lân hơi nhíu lại, tựa như đang ẩn nhẫn dục vọng làm càn không khống chế được.
Hắn quá đẹp mắt, tư thái như ngọc thụ tiên sơn bị cô lập trong biển mây, mặt mày lại sắc bén trầm tĩnh như mặc ngọc bảo kiếm. Hắn xứng đáng với vẻ đẹp tuấn mỹ có một không hai trong vũ trụ. Nhưng người đẹp như vậy, một tiên quân như vậy, lúc hoan hảo triền miên đều nhẫn nại đến khóe mắt đỏ lên, dục sắc tuyệt đỉnh trên đời, duy chỉ có nàng có thể nhìn thấy.
Cảm xúc tham lam và thỏa mãn như vậy hồn nhiên lấp đầy trái tim của nàng, cả người căng thẳng, không nhịn được còn muốn tham hơn: “Kỳ Lân…”
Dịu dàng của hắn chìm ở đáy mắt, dừng động tác: “Hửm?”
“Còn muốn… Sâu hơn một chút…” Nàng ôm cổ hắn, ngực ửng hồng một mảnh, sương đêm ướt át cũng bị hơi nóng ngưng tụ trên trán, cả người mềm mại như phù dung đầu xuân.
“Ừ.” Hắn chợt ôm lấy thân thể nàng, hai tay móc qua đầu gối, đặt nàng lên cột ửng đỏ trong đình đài.
Nàng bị hắn ôm, trọng lượng lơ lửng chợt bị nắm giữ ở trong tay hắn. Nhưng lúc này hai người quần áo đều đầy đủ, thân thể vuốt ve dán sát vào nhau, hoa hạch mẫn cảm trong lúc ra vào không ngừng va chạm. Một bên là lồng ngực rắn chắc của Kỳ Lân, một bên là cột đình lạnh như băng, Bệnh Tâm bị ôm ở giữa không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý để hắn chen vào đùa bỡn, tùy ý nặng nhẹ nắm bắt.
Cảm giác kia quá mức bất lực, nàng lại thích hắn cường thế bá đạo, chỉ là chín cạn một sâu hoặc hai ba cái qua lại, liền nhịn không được muốn tiết.
“Ưm… Muốn ra… Kỳ Lân chờ… A, đừng mài… Làm hỏng mất…”
Càng như thế, hắn càng sâu cạn giao thoa, giống như một món đồ chơi, chui vào hoa huyệt chặt chẽ.
Đúng lúc không khéo, mơ hồ nghe được trong đường nhỏ hoa liễu ở đình đài cách đó không xa có người tới, dường như là hai tu sĩ ở viện khác đêm khuya trở về, còn nói cái gì mà diễm sự mới mẻ.
Kỳ Lân bám vào bên tai Bệnh Tâm, cúi đầu nói: “Có người tới đây, không được tiết. Đường đường là Thượng Thần Cơ, muốn cao trào trước mặt phàm nhân sao?”
“A…” Bệnh Tâm cắn cánh môi ửng đỏ, cố gắng kẹp chặt dương thân nóng rực dưới thân, hết lần này tới lần khác nghe được tu sĩ đi qua cách đó không xa nói rất say sưa.
“Diễm nô của Tiểu Dao Trì này quả nhiên không tệ, hôm nay vu nữ Tây Minh kia, bị đè lên tường cắm đến ngất đi, trong huyệt còn không ngừng chảy tinh… Ta nhìn vu nữ kia quả nhiên là dâm phụ thiếu cắm, không biết ngày thường làm sao mà phát lãng đây, nói không chừng là tao hóa nhìn thấy nam nhân liền phát tình…”
Kỳ Lân thấp giọng cười hỏi nàng: “Khá giống nàng?”
Nàng nhẫn nại vất vả, chỉ muốn hắn mau cho một cái thống khoái. Huyệt liều mạng xoắn chặt dương thân của hắn, không ngừng chen chúc, thấp giọng câu dẫn hắn: “Tất nhiên là nhìn thấy Kỳ Lân huyệt nhi liền phát tình, muốn vòng eo Kỳ Lân phát ra sức mạnh tàn nhẫn, muốn dương nguyên nóng bỏng cắm vào hoa ở chỗ sâu bên trong… A a a… A a a…”
Hắn không đợi nàng nói xong, chỉ nghe được tiếng người qua đường kia vang xa, liền điên cuống mãnh liệt cắm vào.
“A, a a…”
Bệnh Tâm bị quấy đến mỗi một cái đều đè lên nhịp tim, dưới thân mềm nhũn không chịu nổi, cuối cùng sâu trong hoa tâm nước chảy không ngừng, nâng hàm dưới tinh xảo yêu kiều rên rỉ tiết ra ước chừng mười nhịp thở.
“Thần Cơ còn hưởng thụ không?” Kỳ Lân hỏi nàng.
“Ưm…” Cả người đều nóng lên, nàng tựa vào bả vai Kỳ Lân, rũ mắt thấy lưu tinh (sao băng) ào ào bên ngoài đình đài, tinh bàn mơ hồ chuyển động, nhẹ nhàng đáp: “Sao còn trướng như vậy…”
Dương thân thô nóng của nam nhân còn chưa hoàn toàn rút ra, huyệt đóng mở hồng đến lợi hại. Trong khe hở mềm mại ẩm ướt mơ hồ có thể thấy được hoa đế hơi vểnh kiều diễm bởi vì cao trào còn chưa hoàn toàn rút đi mà đỏ lên, từng cỗ dâm dịch thuận theo chân nhỏ xuống, làm thái độ dâm mỹ bị nhuộm đến phát sáng dưới ánh sao.
Kỳ Lân hơi híp mắt, cảm thụ được nhiệt độ ấm áp của thân thể thơm mềm trong ngực, lại đột nhiên đâm vào, lại không lưu tình đưa vào chỗ sâu nhất: “Đương nhiên là còn không phải lúc.”
Bệnh Tâm còn chưa hoàn toàn hoàn toàn hoàn hồn, thân thể vẫn còn ở trong triều vận, lại lần thứ hai bị nhồi nhét. Thân thể không tự chủ được khẽ run rẩy, tí tách không ngừng tiết ra từng đợt xuân triều, theo Kỳ Lân rút ra chậm rãi nhỏ xuống. Mỗi lần hắn đưa ra liền nhả ra một luồng tình dịch ướt đẫm vạt áo, cực kỳ khó kiềm chế, cao trào lần thứ hai chiếm đầy thân thể.
Lại bị hắn làm liên tục tiết hai lần, không biết là bởi vì nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, hay là bởi vì quá mức tinh diệu kỹ xảo. Bệnh Tâm không chịu nổi nữa, ra vẻ van xin: “Không được, hỏng rồi…”
Hắn cũng không mềm lòng, ôm thẳng Bệnh Tâm vào trong ngực, ngồi trên ghế ngọc thạch dâm vào càng sâu…
Đêm lạnh như nước, ước chừng lúc bình minh, chân trời hiện ra một chút ửng đỏ, Bệnh Tâm mới phải thở dốc một chút.
Trên bàn ngọc thạch là một mảnh hỗn độn, thân thể Bệnh Tâm hồng triều trải rộng còn chưa hoàn toàn cởi bỏ quần áo, nhưng bạch trọc trượt xuống giữa hai chân biểu hiện rõ một đêm triền miên. Kỳ Lân cẩn thận lau chùi cho nàng, huyệt môi ửng đỏ không ngừng chảy xuống tình dịch, giống như bị rót đầy dâm mỹ.
Thân thể Bệnh Tâm vô cùng đau đớn.
Quỷ biết ba mươi năm qua Kỳ Lân này đã trải qua cái gì, trước đây là người khắc chế nhất, tối nay lại phóng túng như thế.
Cả người nàng nóng nực, hôn mê ngủ say trong lòng Kỳ Lân, chỉ cảm thấy không ngừng nghe thấy sao trời chuyển động chìm xuống ong ong ở đường chân trời.
“Ngủ một lát đi.” Kỳ Lân thu thập thỏa đáng, lấy ra áo khoác bên ngoài, quấn cả người nàng lại, ôm ngang vào trong ngực.
“Ừ…” Bệnh Tâm nặng nề khép lại mí mắt. Nằm ở trong ngực hắn, là phá lệ an tâm.
Kỳ Lân thấy nàng thiếp đi, đưa tay dán lên trán nang, đột nhiên phát hiện nóng đến lợi hại. Lại mơ hồ dò xét khí tràng bản thân, mới cảm thấy đêm qua giao hoan thỏa thích, thiên ngoại quần tinh không biết vì sao ngã xuống, lại có tinh linh gần ngàn năm hội nhập vào trong cơ thể, bất tri bất giác đã đạt được cảnh giới không ít.
Lúc này mới không ổn.
Thân thể Dục Hải Thần Cơ, cho dù bị phong thần cốt biến thành nhục thai, nhưng cũng là sinh ra từ sương mù hỗn độn.
Thần thức trong cơ thể nàng vốn thuận theo âm dương hợp hoan chi đạo, dung hợp thiên địa linh khí. Nhưng nàng hôm nay vẫn còn ở thân thể Trúc Cơ, lúc giao hợp bất tri bất giác dung nhập dương nguyên Phân Thần kỳ của hắn. Đột nhiên dưới sự luyện hóa, thân thể khó có thể thừa nhận, hiện tại đã phát sinh nhiệt độ cao.
Nàng bây giờ mặc dù thần thức không chết, nhưng nếu thiêu hỏng một nhục thân này, cũng phiền phức hơn rất nhiều.
Kỳ Lân nghiêm túc, trong lòng lại sinh ra áy náy, chỉ biết xấu hổ hôm qua vì mất mà được lại mà quá mức không nỡ, mới làm cho nàng chịu tội này. Trước mắt chỉ ôm lấy Bệnh Tâm, nhớ tới chuyện quan trọng hơn, cũng không muốn trì hoãn nữa.
Lúc này mới một nắng hai sương, thừa dịp sắc trời chưa sáng lên, tiến vào trong Phi Đình.