Chương 12: Câu dẫn (h, ôm cắm đến sâu nhất)
Hương vị của Bệnh Tâm là hương vị vui vẻ chịu đựng tiêu hồn thực cốt.
Thiên Xu không quên được.
Nàng quá muốn mạng. Nàng giống như hồ yêu đang phơi cơ thể bị người ta dạy dỗ trên khán đài, chợt nói ra lời cầu hoan dụ dỗ không chút che dấu.
Hắn ít khi đọc ghi chép trên “Càn Khôn Vạn Thần Thư”, ba cổ thần sinh ra từ thuở sơ khai của vũ trụ, là những bị thần làm chủ tất cả tâm động trên thế gian. Nàng là thế giới hư không, là sắc tượng (hình ảnh) vạn vật. Là nhân quả của thiện nhân ác nhân, là bản nguyên của thiện pháp ác pháp. Nàng là chủ phán (thẩm phán) của thiên đường địa ngục, là đích đến của biển cả Tu Di (1). Là tà tâm hải thủy (đại dương), gợn sóng phiền não, độc long ác hại, quỷ thần hư ảo, Phật Mẫu Minh phi. Là nguyên nhân gây họa và giải cứu của hết thảy tham giận si vọng trên đời. là Là nghiệp duy nhất.
(1): là tên một ngọn núi, tiếng Phạn là Meru hay Sumeru, núi này là trung tâm của một tiểu thế giới.
Nếu thần linh kia thật sự có pháp thân, có thể chính là bộ dáng hiện tại hay không.
Cả người Thiên Xu nóng lên, đưa tay xẹt qua sống lưng ấm áp mà tinh tế của Bệnh Tâm, cảm nhận được hô hấp của nàng phập phồng.
Độ cong xinh đẹp như một miếng tơ lụa, không ai có thể cự tuyệt.
Trong y hương tấn ảnh (2) trên thuyền hoa, trên khán đài dâm sắc đang đến đỉnh điểm. Mọi người xung quanh đều thèm thuồng vui thích giữa đám người, mà phía sau màn che, lại càng quyến rũ người khác.
(2) có thể hiểu đại khái là “quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu”.
Hắn hơi nghiêng người.
Bệnh Tâm khẽ ừ một tiếng, có thể cảm giác được hơi thở nóng rực bên tai.
Thiên Xu thu liễm ý cười, thấp giọng hỏi: “Muốn chơi ngươi như thế nào?”
Bệnh Tâm nhìn bóng dáng Kỳ Lân trong sương phòng đối diện, thân ảnh cao ngất rắn rỏi mờ ảo phía sau màn che.
Nàng biết, hắn đang nhìn. Nàng bị ức hiếp trên bàn, rượu rải rác làm dơ bẩn váy lụa, mái tóc đen như mây trải ra. Nàng nhìn đôi mắt hắn, dùng ánh mắt miêu tả nốt ruồi dưới mắt hắn, nói chậm rãi khàn khàn, môi răng thong thả cọ xát: “Dùng dương thân vừa nóng vừa cứng, cắm huyệt của ta. Cũng cơi thân thể của ta, giống như hồ yêu nữ tử động tình tiết thân kia mà cắm. Cũng muốn phải làm Xuân, Thủy, Hoa, Hồ của tiểu sư thúc.”
Nếu là Kỳ Lân lúc trước, nhất định sẽ liếc mắt một cái nhìn thấu hiểu đồ ác ý tràn đầy câu dẫn của nàng. Hắn nhất định sẽ lạnh mặt trách cứ nàng, sẽ cẩn thận khuyên nàng chớ có ỷ đẹp mà hành hung, đùa bỡn dục vọng lòng người. Hắn nhất định sẽ dâng cho nàng một xấp công vụ tiên điệp dày cộp của Dục Hải, muốn nàng thực hiện trách nhiệm cổ thần chấp chưởng những việc quan trọng, muốn nàng làm việc nghiêm túc cả ngày.
Sau đó lại cùng nàng làm cả một ngày.
Bệnh Tâm có thể cảm giác được Thiên Xu dán phía sau lưng nóng bỏng, dọc theo huyệt phùng vuốt ve. Cũng có thể cảm giác được ngón cái của hắn sờ soạng cánh môi nàng, cực kỳ thương tiếc dò xét đi vào trong miệng. Nàng thậm chí có thể cảm giác được Thiên Xu đang hôn lên tóc nàng, thanh âm khàn khàn do tình dục dán vào bên tai nàng nói: “Nơi này người nhiều người phức tạp, liền không nhịn được như vậy sao?”
Nàng nghiêng người liếc con mắt nhìn, nhìn về phía thân ảnh thon dài của nam tử phía sau lụa đỏ đối diện. Kỳ Lân xa lạ và thờ ơ làm cho nàng tức giận. Cái lưỡi nhỏ mềm mại tinh tế liếm liếm ngón tay Thiên Xu, một ngụm ướt mềm ngậm lấy, dâm mỹ giống như là tiêu hồn mật huyệt ngậm lấy phân thân của hắn.
Bệnh Tâm càng buồn bực, lại cười rộ lên. Nàng mô phỏng bộ dáng hồ yêu thiếu nữ trên khán đài, nhu thuận mở khe huyệt dưới thân, lộ ra nhục huyệt màu hồng phấn nộn: “Không ai nhìn thấy, chỉ có tiểu sư thúc mới có thể nhìn thấy. Chỉ có tiểu sư thúc mới có thể cắm ta.”
Thiên Xu chậm rãi nâng người lên, có thể nhìn thấy những chiếc móng tay dài cả tấc trên cả hai tay giữa cặp mông trắng như tuyết của nàng đang đẩy ra chỗ tiêu hồn. Dâm huyệt đài hoa và mép thịt bên trong đều hiện ra rõ ràng, khẽ đóng mở tựa như lời mời.
Hắn thở dài một hơi, nắm chặt một cổ tay của nàng, đột nhiên trước sau như một đi vào tận cùng.
“A a a!” Bệnh Tâm nhẹ nhàng nâng cằm lên, khóe miệng chảy xuống một sợi nước bọt khiến người ta xuân tâm nhộn nhạo: “A…”
Đường kính như vậy mà đi thẳng vào vấn đề là mãnh liệt mà không nói đạo lý, khác với sự chậm rãi dịu dàng cọ xát, sẽ làm cho tim người ta đập như sấm. Bệnh Tâm thích tất cả phương thức tình yêu, nhã nhặn xoay tròn mài giũa, bá đạo rút ra cắm vào, nàng đều thích. Nàng nhìn không thấy biểu tình của Thiên Xu sau lưng, lại có thể từ nhiệt độ của hắn mà cảm nhận được sự nhiệt liệt và huyết mạch sôi sục của hắn. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được dương vật trên người bởi vì cắm đầy mà phồng lên gân mạch rất nhỏ, khi đi vào ma sát trong huyệt thịt mềm nhũn.
Thiên Xu cũng không nhìn thấy nét mặt của nàng. Nàng rõ ràng vẫn đầy đủ quần áo, lại chỉ có mình có thể nhìn thấy huyệt thần không biết xấu hổ của nàng đang phun ra nuốt vào dương vật, trơn trượt nóng bỏng vô cùng tuyệt vời. Hắn thẳng lưng, từng chút từng chút nặng nề đi vào bên trong, trong tầm mắt lại có thể nhìn thấy Bí Lang trên khán đài phía xa đang cầm ngọc như ý trong tay, cũng là vừa tàn nhẫn vừa nặng nề mà cắm vào tiểu hồ yêu kia. Tiểu hồ yêu kia phóng đãng thị dâm, bị một thanh ngọc như ý làm đến khóe mắt mang lệ, miệng rên rỉ kêu to “Huyệt nhi của tao hồ bị làm hỏng rồi, muốn phun dâm thủy, chủ nhân nhanh cắm vào hoa tâm người ta đi”, quanh quẩn khắp thuyền hoa.
Thiên Xu thu hồi ánh mắt, nhìn lại thiếu nữ thiên kiều bá mị dưới thân, bị làm đến tóc mai trâm cài tán loạn, mông không ngừng rung động mê người như sóng tuyết. Chịu không nổi dục hỏa bừng cháy trong lòng, giơ tay vỗ vỗ trên cánh mông nàng, lưu lại vết đỏ nhạt.
Bệnh Tâm ngâm gianjan một tiếng, mềm nhũn cầu xin tha thứ: “Huyệt dâm bị làm hỏng rồi──”
Nàng học cách nói chuyện của dâm yêu kia!
Vòng eo Bệnh Tâm lắc nhẹ, biểu tình giảo hoạt mà dâm mỹ, thanh âm trùng điệp và tiếng rên rỉ của hồ yêu trên khán đài chồng lên nhau: “Chủ nhân mau cắm vào hoa tâm của người ta nha… Tiểu huyệt tao hồ mỗi ngày đều muốn bị chủ nhân nhồi nhét, dâm thủy của tao hồ chảy đầy người. Tao hồ là hoa hồ của chủ nhân, cho chủ nhân cắm ——”
Hô hấp Thiên Xu hơi loạn. Hắn biết rõ nàng là cố ý làm yêu giở trò xấu, nhưng lại không cách nào tự kiềm chế. Giờ phút này hắn chỉ muốn cắm nàng no bụng, làm mềm mật huyệt chặt chẽ và ướt át này, làm đến thịt bên trong sưng lên. Hắn đột nhiên nắm cằm của nàng, quay mặt nàng lại, dưới thân càng sâu hơn vài phần.
Khuôn mặt của nàng xinh đẹp vô song, mang theo tình dục ửng đỏ. Hắn nhìn về phía con ngươi của nàng – nàng đang nhìn đối diện.
Nàng rõ ràng đang hoan hảo cùng hắn, nhưng lại đang nhìn người bên ngoài. Trong lòng Thiên Xu chợt uất ức, thuận theo mắt Bệnh Tâm mà nhìn qua, bên trong trướng đỏ đối diện mơ hồ có thể thấy được thân ảnh một nam nhân đứng thẳng.
Có phải nàng đang ở bên cạnh mình đùa bỡn, nhưng lại tưởng tượng bộ dáng của người đối diện hay không?
Suy đoán đánh vào trong lòng, dục vọng chiếm hữu lập tức đoạt lấy lý trí. Thiên Xu tháo một tấm lụa đỏ trên bàn, che ở trước mắt Bệnh Tâm, buộc chặt ở sau đầu nàng che khuất con mắt của nàng.
“Tiểu sư thúc…” Bệnh Tâm bỗng nhiên bị che khuất hai mắt, lâm vào một mảnh màu đỏ ái muội.
Hai tay Thiên Xu chợt móc vào trong đầu gối Bệnh Tâm, ôm nàng đứng lên, hai chân mở ra.
Đó là một tư thế rất xấu hổ. Xiêm y trên người Bệnh Tâm vẫn còn hoàn hảo, nhưng hết lần này tới lần khác bị Thiên Xu ôm vào trong ngực từ phía sau, che kín hai mắt, hoa huyệt giữa hai chân hoàn toàn lộ ra, hướng về phía màn che sương phòng.
Lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều bị xuân cung trên khán đài hấp dẫn, không ai chú ý đến xuân tình càng sâu hơn ở phía sau màn che này. Nhưng lúc này, nếu Kỳ Lân ở sương phòng đối diện cẩn thận cách rèm quan sát, liền có thể nhìn thấy kiều huyệt dưới thân Bệnh Tâm đang ngậm dương vật Thiên Xu không ngừng mút bộ dáng dâm đãng vô cùng.
Thiên Xu không cho phép nàng nhìn Kỳ Lân. Hắn không kiêng nể gì mà tuyên bố chủ quyền hưởng thụ, đứng vững người, ba cạn một sâu đùa bỡn người trong ngực.
Sau khi thấy bóng dáng nam tử ở sau màn che trong sương phòng tựa như chưa từng nhúc nhích, Thiên Xu cũng không biết hắn có nhìn thấy hay không. Nhưng hắn càng hy vọng Kỳ Lân nhìn thấy, nhìn bộ dáng câu hồn nhiếp phách khi Bệnh Tâm chịu cắm, đều thuộc về hắn.
Mà điều Thiên Xu không có chú ý tới chính là, thiếu nữ trong ngực bị bịt mắt nhẹ giọng hờn dỗi, khóe miệng lại gợi lên một tia ý cười như ý.
——————————