Chương 8: Lô đỉnh (h, tiểu sư thúc tiết dục d*m khí)
Hắn làm rất hư, chính là cứng rắn cắm vào trong nhục huyệt, ôm thân thể nàng đối mặt.
Tiểu huyệt bị dương thân nóng cứng kia xoay tròn một vòng, mỗi góc độ đều bị làm mềm nhũn, tựa như tất cả thịt dâm đều bị cạo qua một lần. Bệnh Tâm khẽ ngâm một tiếng, móng tay như nước véo vào cánh tay Thiên Xu, ưm một tiếng lại phun ra rất nhiều dâm dịch, từ từ chảy xuống nơi hai người giao hợp.
Toàn bộ phân thân Thiên Xu bị dâm dịch thấm qua, chỉ cảm thấy Kim Đan trong cơ thể mơ hồ nóng lên, linh khí chậm rãi lưu chuyển. Độc rắn của hắn chưa được giải, cả người nóng bỏng, lại cảm thấy nhiệt khí nơi đan điền càng sâu, linh khí trong cơ thể cuồn cuộn không dứt chưa bao giờ phong phú như thế.
“Ngươi…” Thiên Xu đâm hai ba cái, dâm dịch văng khắp nơi, càng cảm thấy tinh lực cả người tràn ngập: “Ngươi là lô đỉnh chi thân?”
Bệnh Tâm muốn nói không phải, lại bị hắn chọc đến cả người mềm nhũn, lên tiếng đứt quãng: “Là sư phụ nhặt ta… A, ta tỉnh lại… A, a sư huynh hắn… Ưm… Tiểu sư thúc đâm vào trong hoa tâm a… Đâm sâu quá!”
Thân thể thần linh của nàng, cùng hắn hoan hảo một lần, tự nhiên tu vi vô thượng từ thiên địa nhập nội đan của hắn. Hắn lại cắm vào kịch liệt, Bệnh Tâm nói cũng không nên lời. Trong làn sóng tình dục, Thiên Xu chỉ nghe nàng nói đến sư phụ, sư huynh mấy chữ, chỉ cho rằng nàng đúng là lô đỉnh dâm khí hai sư đồ Thiên Hư tử và Tạ Thanh dùng chung, đồ chơi tiết dục. Trong lúc nhất thời ngũ tạng rung động, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, đúng lúc dâm độc quấy phá, lại sinh ra vài phần tức giận và dục vọng cưỡng chiếm, làm cho hắn cắm càng thêm tàn nhẫn.
Bệnh Tâm bị chọc đến cả người mềm nhũn, thân thể không chịu nổi, chỉ lắc lư theo động tác ra vào nam nhân phía sau như một chiếc thuyền trong biển sóng tình, ai ai nói: “Tiểu sư thúc tha cho ta đi, hung ác như vậy, a a… Tiểu huyệt bị nhồi đầy…”
Thiên Xu nhìn bộ dáng cầu yêu của nàng cũng khiến người ta trìu mến, lại nghĩ diệu nhân như vậy lại bị người ta ngày đêm hưởng dụng. Thiên Hư tử ngày thường thanh lãnh cấm dục, sư điệt tên Tạ Thanh kia cũng phương cương chính trực, không nghĩ tới lại là lòng người khó dò như thế. Vạn Kiếm Môn tự xưng danh môn chính tông, môn hạ sư tỷ hắn nam nữ dâm tu, dơ bẩn một đoàn; môn hạ sư huynh chung luyện lô đỉnh, yêm châm (1) không chịu nổi. Nghĩ như thế, linh tu huyền tu cũng có gì khác nhau, đơn giản đều vì cầu thành đại năng, đạp nát Lăng Tiêu mà thôi!
(1) Bẩn, bẩn thỉu, hôi thối, không sạch sẽ.
Vọng niệm hun tâm giống như nhập ma không ngừng phá hủy tâm phòng, Thiên Xu hơi dùng sức, từ phía sau vớt Bệnh Tâm lên, dương vật dưới thân xuyên thẳng vào, hai ngón tay thăm dò vào trong miệng Bệnh Tâm.
Nàng ngoan ngoãn lợi hại, lưỡi thơm ngát vòng quanh ngón tay, nước miếng ngọt ngào dọc theo hàm dưới nhỏ xuống.
“Sư huynh cũng dùng ngươi như thế sao?” Thiên Xu dục hỏa công tâm, người dưới thân mị thái cực nghiên (xinh đẹp), không ngừng tiêu diệt lý trí không còn sót lại bao nhiêu. Hắn không ngừng mài huyệt tâm chặt chẽ của Bệnh Tâm, nhớ kỹ quấy vào chỗ nóng mềm: “Dùng tẫn (ý chỉ giống cái) ấm (bình) dâm loạn này của ngươi luyện Kim Đan của hắn, hay là thưởng nguyên tinh của hắn cho cái miệng vừa bị thao liền rên rỉ của ngươi?”
Bệnh Tâm hoan hảo với người khác cũng không lấy lòng, nếu có nằm dưới hạ mình cũng đều là tạo ra chút tình thú, tình thâm nghĩa nặng. Thế nhưng Thiên Xu đã bị xà độc kia bức đến tâm cuồng, chen vào cực nhanh lại tàn nhẫn. Thủy huyệt mẫn cảm không ngừng bị cắm chảy ra dâm dịch tí tách tí tách, nếu cứ tiếp tục như thế, thân thể thịt xương phàm thai này làm sao chịu đựng được. Chỉ cố ý nhặt những lời dâm ngữ kích thích hắn: “A… Ừm… Người bên ngoài sao có thể bằng tiểu sư thúc… A, tiểu sư thúc cắm đến mức chỗ kia sắp tan, cắm hỏng…”
“Chỗ kia?” Khóe mắt đuôi lông mày của Thiên Xu đều động tình: “Chỗ nào?”
“Hoa tâm nhi, bào cung, tâm dâm huyệt…” Thịt mềm như thủy triều không ngừng mút dương thân, huyệt môi phấn nộn sớm đã bị làm thành đỏ tươi, hoa đế sưng lên không ngừng nhỏ nước, nàng chịu không nổi nhiệt liệt như vậy, muốn tước bỏ vũ khí của hắn, kiều ngâm từng chữ chém vào dục vọng bí ẩn trong lòng hắn: “Tâm nhi muốn làm lô đỉnh của tiểu sư thúc, làm dâm khí cho tiểu sư thúc tiết dục… A, bị tiểu sư thúc làm hỏng a…”
Nhờ từng câu câu hồn của nàng, Thiên Xu đã đến đỉnh phong, sống lưng hơi chua, kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp đặt dương thân ở nhụy tâm, tiết ra rất nhiều bạch trọc.
Bệnh Tâm như bị phỏng, cả người run rẩy, bụng dần dần nóng lên.
Thiên Xu chỉ cảm thấy trong cơ thể nàng tiêu hồn thực cốt, khoang thịt mềm nhũn bao bọc lại, liều mạng cắn nuốt. Hắn nói không ra đây là danh khí cỡ nào, tứ linh khí toàn thân chảy vọt, dương vật bị hoa huyệt trong cao trào gắt gao bao bọc, ấm áp dị thường.
Ước chừng mười hơi thở mới hết, Thiên Xu chậm rãi rút phân thân ra, liền có thể thấy được trong khe chân trắng nõn của thiếu nữ lầy lội hỗn độn, trong diệu huyệt sưng đỏ không ngừng nhỏ xuống dương tinh của hắn. Toàn bộ hoa huyệt dường như thật sự bị thao mở, mơ hồ có thể thấy được dâm thịt màu hồng phấn trong huyệt còn đang không ngừng đóng vào mở ra, tràng diện hương diễm đến cực điểm.
Đã tiết xong, dâm độc đã giải. Bệnh Tâm hoàn hồn, quay đầu lại, nhu nhu hỏi: “Tiểu sư thúc khá hơn chưa?”
Thiếu nữ xoay qua hai gò má một đôi mắt sáng, dưới ánh trăng ảm đạm nhiều lần lóe ra thần thái trong sáng. Tóc đen như mây da trắng như tuyết, ai có thể nghĩ đến phía dưới nàng đã bị làm thành bộ dáng dâm loạn như thế. Thiên Xu khẽ ngẩn ra, rồi lại động tình, chỉ nhấc đôi chân trắng như bạch ngọc của nàng lên, đút dưới thân đã ngẩng đầu đi vào một lần nữa.
“A…” Nàng không biết hắn còn có thể làm nữa, thân thể đã mềm nhũn lợi hại.
Lần thứ hai Thiên Xu là im lặng, nhưng cũng ôn nhu. Hắn chỉ không nói lời nào, kỹ xảo cực kỳ đùa giỡn, mài giũa lượn quanh, làm cực kỳ kiên nhẫn.
Ước chừng một canh giờ, thật sự giày vò đến mức trước mắt Bệnh Tâm có chút đen lại. Dương tinh kia ở trong cơ thể nóng đến lợi hại, đến cả người cũng có chút mơ hồ, trong lúc mệt mỏi còn bị ôm đặt lên tảng đá ra vào mấy lần, mới mê man ngủ đi.
Trong bóng tối nặng nề, thân thể mềm mại như lông vũ.
Mềm mại giống như, lúc đọa thiên rơi xuống. Giống như sương mù đen ở trung tâm vũ trụ.
Thời gian còn chưa bắt đầu, trong sương mù hỗn độn giới sinh ra ba vị thượng thần.
Tử Tiêu quân ti chưởng hết thảy quy tắc và chuẩn mực của vũ trụ, vĩnh hằng ngủ say ở trung tâm sương mù hỗn độn. Mỗi một kỷ nguyên hỗn độn, Tử Tiêu quân tỉnh lại một trăm năm, thay đổi sao trời, phù chính nhật nguyệt. Sau đó, lại rơi vào giấc ngủ say.
Trường Sinh quân ti chưởng vạn vật hữu linh (có linh hồn), thống soái ba trăm thần quan tiên nhân chính trực ở Cửu Trọng Thiên, chủ nhân của chính dương quang minh (ánh sáng rực rỡ), sinh sôi không ngừng.
Thần Cơ Bệnh Tâm, ti chưởng hết thảy tham giận si uổng, yêu hận biệt ly. Ở Dục Hải chi đỉnh, lĩnh phong (dẫn dắt) thần huyền tiên (thần và tiên bí ẩn đen tối), phán (phân định) hằng viễn tĩnh mịch của vạn sự vạn vật.
Từ khi mới bắt đầu, nàng và Trường Sinh quân đã làm chút tất cả hắc bạch âm dương, nghịch chính ngày đêm, đã qua mười tám hỗn độn.
Nàng cho tới bây giờ vẫn không biết, vì sao ngày đó, Trường Sinh quân lại lừa gạt nàng. Vì sao chén độ Độ Ách có thể khóa thông thiên thần lực của nàng kia, lại là do hắn đưa tới.
Mười tám hỗn độn quá dài, lớn đến nỗi nàng không nhớ được rất nhiều chuyện. Nhưng duy chỉ có Trường Sinh quân, chỉ có hai người bọn họ, là minh chứng cho thần không cô độc.
Tại sao lại là hắn…
Trước mắt dần dần có ánh sáng, trên mặt có chút ẩm ướt.
Bệnh Tâm mở mắt ra, thấy Thiên Xu đang lau má nàng.
“Gặp ác mộng?” Hắn mặc áo đơn, thần sắc phức tạp: “Sao lại khóc?”
Bệnh Tâm ngồi dậy, có chút sợ sệt: “Tiểu sư thúc.”
Sắc trời đã sáng, sương mù tan đi. Nàng nằm trên tảng đá xanh bên con suối tỉnh lại, dưới thân gối lên áo khoác ngoài của Thiên Xu, trong mộng thế nhưng lại khóc nhòe mắt. Nàng nhìn vào chỉ tay của mình – rõ ràng hơn. Nhắm mắt vận khí, đã có linh lực lưu chuyển.
Thiên Xu điềm tĩnh nói: “Con yêu thú kia đã bị ta chém giết, nội đan đút cho ngươi ăn. Có lẽ là do tạo hóa, ngươi đã đột phá Trúc Cơ.”
Cũng chỉ là tạo hóa do hợp hoan mà thôi. Nàng cũng không vạch trần, đánh giá Thiên Xu.
Phía sau hắn hơi có pháp quang, thoạt nhìn càng thêm tuấn mỹ khinh dật, tiên cốt còn hiện ra.
Thiên Xu nói: “Ta đã kết thành Nguyên Anh. Có lẽ là ngươi ——”
“Có lẽ là lô đỉnh?” Bệnh Tâm mệt mỏi nói: “Chúc mừng tiểu sư thúc.”
Thiên Xu nhìn không thấu nàng, lại ôm ngang nàng: “Ta không coi ngươi là lô đỉnh. Nếu đã muốn ngươi, tự sẽ luôn che chở ngươi.” Hắn có hơi cười mỉm, mặt mày sáng sủa: “Đi thôi, mang ngươi báo thù. Đốt nhà kẻ thù của ngươi, đánh bại hắn, giết cả nhà hắn.”
Đốt Cửu Trọng Thiên, tàn sát cả nhà thần tiên linh tu. Nghe có vẻ như chỉ để nàng vui. Ủ dột trong lòng Bệnh Tâm nhẹ đi vài phần, ôm lấy cổ hắn: “Tiểu sư thúc không ngự kiếm sao?”
“Dù sao tự mình xuống núi. Giữa ban ngày bị Vạn Kiếm Môn nhìn thấy, ứng phó rất phiền toái.”
“Tiểu sư thúc là sợ bọn họ nói hai chúng ta bỏ trốn đi sao, sư phụ nhất định sẽ tức giận.”
“Sư phụ ngươi hôm nay cũng đừng hòng mang ngươi trở về.”
“Chúng ta đi đâu?”
“Lý Thành, lấy một thứ.”
“Lý Thành có món gì ngon không?”
“Bánh lạc nướng.”
“Ngọt hay mặn?”
“Ngọt…”
“Vậy ma lạt thang là ngọt hay mặn?”
“Cay…”
…