Chương 2: Kiếm thần (H, tiên quả đè lên hoa hạch)
Hôm nay không giống như ngày xưa.
Dục Hải rơi xuống, thiên địa đổi lại, cảnh còn người mất.
Khi thế giới bắt đầu, vô danh hỗn độn sinh ra ba vị thượng thần —— Tử Tiêu quân, Trường Sinh quân, Thượng Thần Cơ.
Bệnh Tâm chính là vị cuối cùng kia.
Ngày Cửu Trọng Thiên và Dục Hải có địa vị ngang nhau, tựa hồ không còn tồn tại.
Nhìn nhân gian hiện giờ đại thịnh linh tu, mọi người chỉ biết Trường Sinh quân trên Cửu Trọng Thiên là chúa tể thiên địa, dường như đã quên vị Thần Cơ thượng cổ chưởng tham lam si vọng của tất cả chúng sinh trên đời là nàng.
Chỉ trong ba mươi năm.
Nếu Lục Nhai biết, chỉ sợ Trảm Tiên Kiếm ra khỏi vỏ, nhất định phải chém cửa điện Cửu Trọng Thiên ra hai nửa không ghép lại được.
Lục Nhai là người không chịu thuận theo, đừng nói Trường Sinh quân, Bệnh Tâm thường xuyên cũng không ngăn được hắn.
Đám chư thần Cửu Trọng Thiên ra vẻ đạo mạo, sau lưng nói Lục Nhai là chó điên phát rồ điên cuồng cắn người dưới chân Bệnh Tâm, gặp mặt lại đều nơm nớp lo sợ gọi hắn một câu Chiến Thần đại nhân.
Chỉ vì trong mấy vạn năm tạo hóa, Lục Nhai đã luyện hóa một chút linh tê trong hỗn độn thành Trảm Tiên Kiếm, có thể chém vạn vật vạn pháp dưới tam thần.
Bọn họ sợ hắn. Hắn quá nguy hiểm.
Khi đó người tu kiếm ở nhân gian, đều phụng Lục Nhai làm tổ sư thần quan. Trên đời này thần quan cung phụng đạo trường của hắn nhiều vô số kể. Bây giờ lại ——─
Bệnh Tâm khép lại ống tay áo đen nhánh, theo Tạ Thanh đi đến trước luyện kiếm đài ở trung tâm Vạn Kiếm Sơn. Đệ tử ngoại môn lui tới đều vấn an với Tạ Thanh, mang theo thần sắc tìm kiếm đánh giá Bệnh Tâm. Bệnh Tâm lại chăm chú nhìn tượng thần đá cẩm thạch mới tinh ở giữa luyện kiếm đài.
Hiện giờ lại cung phụng chính là tiên quan Thiếu Tư Kiếm dưới trướng Trường Sinh quân của Cửu Trọng Thiên.
Tên kia có tu vi không quá năm ngàn năm, tu được một thanh Diệt Tam Thi mới leo lên thiên giới. Ngày thường trong Vạn Tiên Yến thấy Lục Nhai đến thở mạnh cũng không dám, cung kính hô Lục Nhai một tiếng “Tổ sư”, Lục Nhai cũng không buồn quay đầu lại.
Bây giờ cũng lên được đài rồi.
Tạ Thanh thấy nàng ngẩn người: “Sư muội đang nhìn cái gì?”
Bệnh Tâm chỉ chỉ: “Thiếu Tư Kiếm.”
“Đây là thượng tiên tu kiếm đạo giả trong thiên hạ, sư muội chớ có gọi thẳng tên.” Tạ Thanh thấp giọng nói.
Bệnh Tâm hứng thú nhìn một hồi: “Không đúng. Thiếu Tư Kiếm là tay trái cầm kiếm, tượng này lại làm ngược lại.”
Tạ Thanh không rõ ràng cho lắm: “Chuyện trên trời, ai nói chuẩn được. Cũng chỉ là dựa theo truyền thuyết mà đúc tượng thần tiên, làm sao kiểm chứng được đây.”
Kiểm chứng? Bệnh Tâm hơi mỉa mai.
Thiếu Tư Kiếm có lần uống rượu say, lúc ra vào cổng Cửu Trọng Thiên vô ý chạm tay phải vào làn váy của nàng. Lục Nhai không nói hai lời, lập tức rút kiếm chặt đứt Tiên mạch cánh tay của hắn, máu bắn tung tóe làm ngọc trụ Thương Long đỏ rực.
Từ đó trở đi, tay phải Thiếu Tư Kiếm cũng không thể cầm kiếm được nữa.
Khi đó Bệnh Tâm giận có nói Lục Nhai vài câu, thần sắc hắn đương nhiên, lại nói: “Thiếu Tư Kiếm cũng chỉ có đạo hạnh như mèo ba chân, tu kiếm cái gì. Không bằng học Chúc Âm tu thân pháp đi, lần sau gặp lại lão tử, cũng có thể cút nhanh một chút.”
“Cứ như là kiếm pháp của ngươi vô song trên trời dưới đất vậy.” Bệnh Tâm trêu chọc, rồi lại trách cứ hắn: “Lần sau không được làm như vậy nữa.”
Lục Nhai mặt mày sáng sủa, lại khẽ cười như điên đáp: “Là thiên hạ dưới đất, mới có thể làm cho nữ nhân lãng cốt diễm cơ thông minh như nàng ngoan ngoãn phục tùng.”
Hắn ta không nói dối, trên giường, nàng sợ hắn nhất.
Hắn phát điên và tàn nhẫn.
Chính là tu được một bộ da thật tóc vàng mắt vàng, cuồng bạo tà mị. Hơn nữa giữa giường, lời nói trêu tức lại làm cho người ta nóng tai, là không có quy củ nhất.
Còn nhớ rõ lúc đang Vạn Tiên Yến, chư thần vũ nội đều cần dự tiệc, hắn liền muốn cùng Bệnh Tâm ngồi chung một ngựa.
Ngồi chung là thủ đoạn ô uế cực tận, tiện tay lấy tiên quả to bằng ngón cái, liền để dưới váy dệt hà của Bệnh Tâm.
Đó là tay Kiếm thần, thon dài thô ráp lại nhanh nhẹn, chọc đến cả người Bệnh Tâm nóng lên, nhẹ nhàng ngậm hắn: “Đừng làm bên trong, quả kia đầy đặn, nếu vỡ làm bẩn váy ta…”
Hắn lại mặc kệ Bệnh Tâm là ai, không quan tâm tôn ti quý tiện, chỉ lấy lời nói dán ở bên tai ngọc Bệnh Tâm hỏi: “Nếu không phải huyệt dâm của nàng quá chặt, làm sao có thể làm nó vỡ vụn ở bên trong? Nếu là vỡ… Cũng đành phải để chuôi kiếm kia của ta đâm vào thay nàng quấy nát, để nước trái cây cùng với nước dâm này của nàng theo chân chảy ra mới tốt.” Lúc nói lời này lại mang theo trêu tức: “Để cho đám người đứng đắn ở Cửu Trọng Thiên kia nhìn xem, Thần Cơ chúng ta chính là loại lẳng lơ như nào, cũng sẽ chảy nước trong Vạn Tiên Yến.”
Hết lần này tới lần khác Bệnh Tâm lại thích bộ dạng này của hắn, càng nói như thế nàng càng thích hắn giương oai.
Nàng không thể lay chuyển được hắn, trong lời nói tóc tai bay tán loạn, lộ ra vòng eo mềm mại như rắn, hơi cáu nói: “Học ở đâu vậy, gần đây có yêu tiên bò lên giường của ngươi sao? Miệng đầy những lời dâm lãng!”
Nữ yêu tu trên đời này, nào có ai chưa từng ái mộ Lục Nhai.
Đó là thân thể chiến thần, mỗi một tấc trên người đều ấp ủ khí tức chính dương như sấm sét, tham lam mỗi một lần đều là dây dưa đến kiệt sức.
Hắn nắm lấy quả ửng đỏ kia, khẽ đè lên hoa hạch của nàng. Hắn cực yêu nàng ở bộ dạng vui buồn lẫn lộn khi ghen tuông, cố ý xúi giục: “Đúng là vậy. Các nàng đúng là có bò lên giường ta…” Lại đẩy vào trong: “Vén váy lên, mỗi người nằm sấp trước Chiến Thần Điện, vặn vẹo mông muốn ta đâm vào nhục huyệt phát tình của các nàng… Giống như là…”
Bệnh Tâm khẽ nâng thắt lưng, sau lưng đặt ở trong lòng rộng lớn của hắn, cánh mông cọ cọ dương thân nóng bỏng của hắn, cười học cách làm của đám hồ tiên kia: “Chiến Thần đại nhân đáng thương nô nhi đi, tao huyệt của nô nhi ướt đến không chịu nổi. Còn xin Chiến Thần đại nhân ban dương thân, phạt cái đồ hoa tâm không chịu thua kém này là nô nhi!”
Nàng hễ thuận theo ý của hắn, hắn đều động tình nhất.
Lục Nhai làm là muốn chết nàng, hoan hảo như tháo xương nhập bụng. Hứng thú đang cao, lại cắn vành tai nàng hỏi nàng: “Ta cùng Chúc Âm ai vào sâu hơn?” Hoặc là “Kỳ Lân đã từng làm nàng như vậy chưa?”
Dưới thân lại đè nàng rồi rút ra đến kịch liệt, mỗi lần đều làm cho nàng tình khó kiềm chế.
Thật sự là thiếu niên lang năm vạn năm của nàng.
Tạ Thanh thấy Bệnh Tâm ngẩn người nửa ngày, hỏi: “Sư muội có chỗ nào không khỏe sao?”
Bệnh Tâm lấy lại tinh thần, trong mắt hiện lên khuôn mặt Tạ Thanh.
Ba vị thần quan trước điện nàng, đều liều chết bảo vệ một sợi thần thức cuối cùng của nàng ở trong Dục Hải lúc khó khăn. Hiện giờ không biết nhân gian lưu truyền tai họa đọa thiên khi đó như thế nào.
Hơi chút suy nghĩ, lại thăm dò hỏi Tạ Thanh: “Ta từng nghe nói kiếm tu thời xưa đều bái kiếm thần Lục Nhai làm tôn thần, không biết hôm nay còn có tiên môn nào như vậy không?”
Tạ Thanh hơi kinh ngạc, không ngờ nàng hỏi vấn đề như vậy: “Sư muội sao lại hỏi cái này.” Hắn hơi suy tư: “Ai không biết năm đó Dục Hải ngã xuống, ba trăm hồn phách huyền thần đều bị tiêu diệt, tà kiếm Lục Nhai rơi xuống cảnh giới lớn, hiện giờ cũng chỉ là kiếm tu Độ Kiếp kỳ.”
Độ Kiếp?
Cực đạo vạn năm của hắn, vậy mà lại trở về Độ Kiếp của nhân gian?
Nghĩ đến bộ dáng bởi vậy tức giận mà hung ác nham hiểm của hắn, nhìn nhất định rất đẹp.
“Nói như vậy giờ đang ở trong nhân thế?” Bệnh Tâm nhếch môi, từ từ dò hỏi: “Không biết vị kiếm thần đọa thiên này tu luyện ở nơi nào?”
Tạ Thanh nhướng mày: “Sư muội quan tâm tà tu như vậy làm gì! Nghe sư phụ nói, năm đó dư nghiệt của Dục Hải tan tác như chim muông, hiện tại đi theo tà kiếm Lục Nhai tránh thế bên suối Nguyệt ở Bắc Mạc. Chỗ kia sớm đã thành Ma Quật, mọi người đều tránh xa.” Hắn sợ Bệnh Tâm đi nhầm lối, lại nói: “Huyền tu đã là nỏ mạnh hết đà, không tính là chính đạo.”
“Suối Nguyệt ở Bắc Mạc…” Bệnh Tâm khẽ lẩm bẩm mấy chữ này.
Tạ Thanh không phát hiện tâm tư Bệnh Tâm: “Sư muội chúng ta tiếp tục đi thôi. Hôm nay sư phụ xuất quan, bây giờ cũng đã đến lúc rồi.”
Bệnh Tâm khẽ ừ một tiếng đuổi theo, quay đầu lại nhìn thoáng qua luyện kiếm đài trên quảng trường.
Đệ tử ngoại môn nhộn nhịp lui tới náo nhiệt, nam tu nữ tu trẻ tuổi ai nấy đều đeo kiếm khổ luyện, mặt mày đều lộ ra chờ mong đối với việc tu đến tiên thân sau đó thăng thiên.
Khá lắm nhân gian.