Chương 15
Ta cảm thấy ta phải cho Lý Thúc biết tay.
Ta lại bỏ thêm một ống máu nữa.
Thêm vào canh, bưng đến trước mặt Lý Thúc.
Lý Thúc nhíu mày: “Còn tới? Muốn sinh ba đứa?”
Ta: “…”
“Trong canh này, không có thêm gì cả, ta cam đoan.” Nói xong, ta còn lấy canh, ở trước mặt Lý Thúc, trực tiếp uống một ngụm.
Máu của mình mà, còn có thể có chuyện gì.
Ta đặt canh lên bàn, mở miệng: “Có thể tin tưởng ta chứ?”
Lý Thúc nhìn thoáng qua chén canh ý vị thâm trường kia, lại nói: “Không việc không lên Tam Bảo Điện…”
“Ta có việc!” Ta trực tiếp ngắt lời Lý Thúc.
Lý Thúc có chút tò mò: “Ồ? Tiểu ma nữ có chuyện gì yêu cầu ta hỗ trợ sao?”
Ta hắng giọng một cái, nói: “Bồ Đề quả.”
Lý Thúc sửng sốt một chút, trên mặt có chút giật mình: “Ngươi là vì nó.”
Ta liên tục gật đầu: “Cây Bồ Đề vạn năm kết một quả, nhưng cây Bồ Đề duy nhất của lục giới, vạn năm trước đã chết khô, một gốc Bồ Đề quả cuối cùng của lục giới, chính là ở Thiên giới.”
“Bồ Đề quả có tác dụng thanh lọc vạn vật, khởi tử hồi sinh, nghe nói ăn còn có thể tăng hơn ngàn năm linh lực.”
“Ngươi là chiến thần Thiên Giới, hẳn là biết thứ này ở nơi nào chứ?”
Lý Thúc nghe lời ta nói, rất nhanh lại nở nụ cười: “Cho nên, là lấy canh đổi tin tức?”
“Như thế nào, không được sao?” Ta hỏi.
“Được a.” Lý Thúc nở nụ cười: “Bồ Đề quả ở Thiên Túc Các.”
Thiên Túc Các, bảo khố Thiên Giới.
Thật đúng là một chút kinh hỉ khiến người ta ngoài ý muốn.
“Cảm ơn, canh này, coi như là tạ lễ, uống đi. Nếu ngươi không uống, ta lấy đi cũng được.” Nói xong, ta liền đưa tay ra vẻ muốn lấy canh.
Quả nhiên, Lý Thúc mắc lừa.
Hắn trực tiếp giành trước một bước, lấy canh.
“Canh mà, phải hai người uống mới đúng vị.” Lý Thúc nói.
Ta cảm thấy anh ta là có vấn đề.
Nhưng mà cùng không sao đâu, uống canh là được.
Nhìn Lý Thúc uống hết một bát canh, trong lòng ta bắt đầu lặng lẽ đếm ngược.
Tất cả mọi thứ, không có gì ngoài ý muốn.
Trong lòng ta âm thầm đếm đến một lúc, Lý Thúc trực tiếp ngất đi.
“Tiểu tử, muốn đấu với ta?” Ta đi tới trước mặt Lý Thúc, đưa tay chọc chọc vào mặt hắn.
Đừng nói, làn da trơn trượt, rất thoải mái.
Ta nhịn không được lại sờ thêm vài cái.
Sau khi chạm vào, ta bắt đầu làm chính sự.
Lúc này sẽ không hầm canh nữa, dù sao ta thật sự không có ý định muốn sinh ba.
Ta lấy túi đựng đồ ra và thả ra một con chó.
Một con chó ghẻ xấu xí.
Sau khi chó ghẻ rơi xuống đất, lắc lư thân thể, liền trực tiếp biến thành một nữ nhân.
Tướng mạo cũng khá được, chính là tóc thưa thớt, nhìn khá đáng thương.
Nàng thấy ta, sắc mặt sợ hãi: “Ma Y đại nhân.”
Ta thản nhiên “Ừ” một tiếng, đưa tay chỉ chỉ Lý Thúc phía sau: “Diễn kịch, hiểu không?”
Chó ghẻ liên tục gật đầu, tầm mắt dừng lại trên người Lý Thúc, trong mắt liền toát ra một tia…
Tham lam?
Ta cảm thấy không ổn, đành phải cảnh báo thêm một câu: “Người của ta.”
Chó ghẻ càng sợ hãi, vội vàng gật đầu: “Tiểu yêu hiểu được, tiểu yêu không dám làm nhục Tiên quân đại nhân.”
Coi như thức thời.
Ta hừ một tiếng, liền chuẩn bị xoay người rời đi.
Nếu đã không thể để cho người Ngư Dược cung mang thai, vậy thì đến bắt gian ở trên giường đi!
Kế hoạch thông qua!
Nhưng mà, chân trước của ta vừa mới bước ra khỏi cửa, chân sau còn chưa rời đi, ngực liền truyền đến một trận đau nhức.
Ta đau đớn đến nỗi ngã xuống, may mắn là ta giữ khung cửa, tránh được bi kịch cắm mặt ăn phân.
Tuy nhiên, bây giờ ta cũng đủ bi kịch rồi.
Ma khí năm đó của ta, sao lại phát tác trước hạn vậy?
Lệ Vô Nhai lại không có ở đây, một mình ta làm không được a!
Ngay khi ta cố gắng muốn đi móc truyền tấn phù liên hệ Lệ Vô Nhai, thân thể của ta đột nhiên bị người ôm lên.
Ta giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Tức giận!
“Lý Thúc, ngươi làm ta?”
Hắn căn bản không ngất!
Bởi vậy có thể thấy được, lần trước cũng không hề ngất.
Ta sắp ngất xỉu vì tức giận.
Sắc mặt Lý Thúc cũng không đẹp: “Không phải mới nửa năm sao? Làm sao lại phát tác?”
Ta sửng sốt.
“Làm sao mà ngươi…”
Lời còn chưa nói xong, ta liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Đau quá.