Chương 11
Lý Thúc nhường đường.
Nhưng mà xung quanh vẫn là một mảnh đen kịt, khi hắn di chuyển, ánh sáng phía sau cũng biến mất không thấy.
Hắn đã sử dụng hành động thực tế để nói rằng hắn không hề chặn ánh sáng.
“Tiểu ma nữ, ngươi không ngoan nha.” Lý Thúc lại mở miệng: “Lén xông vào cấm địa.”
Ta trực tiếp trợn trắng mắt, hơn nữa còn giơ ngón giữa với hắn.
Lý Thúc vui vẻ, nhắc nhở: “Ta có thể nhìn thấy.”
“Ồ.” Ta rất bình tĩnh: “Chính là dành cho ngươi đấy.”
Lý Thúc: “…”
“Tiểu ma nữ, ngươi có biết nơi này là nơi nào không?” Lý Thúc đột nhiên chuyển đề tài.
Nhắc tới đây, ta liền có chút phiền não: “Lý Thúc ngươi có ý tứ không vậy? Làm một cái dưới thư phòng…”
“Đây là Vô Uyên.” Lý Thúc cắt ngang lời ta.
“Cái thứ gì vậy?” Ta trực tiếp từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
Vô Uyên, tồn tại ngoài thoát ra ngoài lục giới, giam giữ ma ác nhất lục giới, hung thú hung mãnh nhất, còn có tội nhân phạm tội ngập trời bị trục xuất khỏi lục giới.
Nơi này chính là vô tận giết chóc.
“Ngươi có bệnh gì vậy? Kết nối với Vô Uyên! Ngươi muốn lên trời sao!”
Ta sắp nổ tung rồi.
Tuy rằng pháp thuật học của ta cũng được, nhưng bởi vì mất đi bản thể, dẫn đến linh lực của ta đại giảm, ở chỗ này, ta chính là thịt tùy người thái nha!
Trọng điểm, lại còn không chết được.
Vậy không phải là tra tấn người sao?
“Ta vốn đã ở trên trời.” Lý Thúc nói đến đặc biệt vô tội.
Ta phát điên: “Đây là trọng điểm sao?”
“Khụ, vậy ta cũng không nghĩ tới, người đầu tiên bị nhốt vào Vô Uyên sẽ là phu nhân của ta a.” Lý Thúc vẫn vô tội như trước.
Ta: “…”
“Đúng, đều là lỗi của ta. Ta cũng không nên gả đến Thiên Giới này!”
Lý Thúc lắng nghe, không vui: “Cũng không thể nói như vậy.”
Ta liếc cho hắn một ánh mắt lạnh lùng: “Ta khuyên ngươi trước khi nói chuyện hãy suy nghĩ rõ ràng.”
Lý Thúc nhíu mày, nói: “Gọi một tiếng phu quân, ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài.”
Ta cười nhạo một tiếng: “Vô Uyên đến nay không ai có thể rời đi, ngươi nói dẫn ta đi ra ngoài, ta liền tin sao? Muốn lừa gạt ta cũng nên nói đáng tin một chút.”
Lý Thúc dường như có chút bất đắc dĩ, đang muốn nói cái gì, một giây sau ——
“Hảo phu quân, cầu xin ngươi, dẫn ta đi đi.”
Câu ta luôn luôn theo đuổi chính là đại trượng phu co được dãn được.
Gả cũng gả rồi, gọi một tiếng phu quân thì có làm sao?
Nhưng mà Lý Thúc trực tiếp cứng đò tại chỗ, không nói một tiếng.
Ta không hài lòng, thúc giục: “Này, rốt cuộc người có cách nào rời đi không vậy?”
“Khụ…” Lý Thúc lấy lại tinh thần, nói: “Đi theo ta.”
Ta vừa muốn nói, đen như vậy, ta không nhìn thấy.
Nhưng vào lúc này, tia sáng vừa rồi xuất hiện lại xuất hiện lần nữa.
Lý Thúc trực tiếp đón ánh sáng này, đi về phía trước.
Ta vừa nhìn, nào dám trì hoãn, vội vàng đuổi theo.
Đợi đến khi ta chạy đến bên cạnh Lý Thúc, ta bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện lớn.
“Lý Thúc ngươi đỏ mặt? 」
Sau đó, ta cười như điên: “Không phải vậy chứ? Sao ngươi lại ngây thơ như vậy? Ha ha ha ha ha ha!”
Lý Thúc: “…”
“Ngậm miệng.”
Chậc, bảo ta ngậm miệng ta liền ngậm miệng, vậy ta chẳng phải rất mất mặt sao?
Ta muốn nói…
Ta há to miệng, nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra được.
Mẹ kiếp!
Vì sao ta không có pháp lực, còn Lý Thúc vẫn có?