Chương 10
Ta muốn chết.
Cái ý thức này, vững vàng sinh trưởng ở trong tâm trí của ta.
Mà lúc ý nghĩ này nổi lên, tất cả xung quanh lại thay đổi.
Ta đã trở lại nơi tối tăm đó.
Ta nhìn thấy phía trước có một vệt sáng, còn có, một âm thanh làm cho người ta khao khát.
“Ngươi, muốn giải thoát sao?”
“Đến chỗ ta.”
“Đến đây, hài tử.”
Giải thoát? Thật là một hy vọng xa xỉ a.
Ta nhịn không được mà đi về phía trước.
Ta nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp.
Nàng mỉm cười dịu dàng, đưa tay ra với ta: “Hài tử, đến đây.”
Ta tiến lên từng bước một, nắm lấy tay nàng.
Đôi mắt của nữ nhân sáng lên, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt của nàng đột nhiên thay đổi.
“Sao… Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nàng nhìn thân thể mình bị hắc khí ăn mòn, sắc mặt đại biến.
Ta cười.
Nghiêng đầu nhìn nàng với vẻ mặt ngây thơ: “Ngươi không hỏi thăm xem ta là ai sao?”
“Ngươi là ai?” Nữ nhân hỏi.
“Ma Y.” Ta đáp.
Nữ nhân kinh ngạc há to miệng, nàng đại khái là muốn hỏi, Ma Y là ai, nhưng mà một giây sau, nàng đã hồn phi phách tán.
Chỉ là ảo cảnh, cũng muốn vây khốn ta sao?
Hơn nữa, chọn ký ức cũng không biết chọn một cái ngược người chút.
Làm ơn, Lệ Vô Nhai đã sớm thu thập hồn phách của đám Bích Loan, đưa bọn họ đi vãng sinh, ta cũng chính là vào lúc không biết, giống như một kẻ ngốc, cả ngày ở bên kia khóc gần chết.
Trước khi ta hầm Lý Thúc ăn, ta còn chạy tới thế gian tìm Bích Loan chải đầu đâu.
Nhưng… Đề Diệp là ai?
Sau khi nữ nhân biến mất, mọi thứ xung quanh đều quay về bóng tối.
Ta lại một lần nữa rơi vào trong bóng tối.
Bây giờ ta vẫn còn ngồi trên mặt đất, mông đau muốn chết.
Đau đớn làm cho ta hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ cái gì mà Bồ Đề hay là Diệp Tử, ta hiện tại chỉ biết một chuyện.
“A a a a, Lý Thúc ta muốn giết ngươi.” Ta vừa khóc, vừa mắng Lý Thúc.
Kẻ đáng giết ngàn đao dám làm ra thứ này ở dưới thư phòng!
Sau đó…
“Đánh là hôn, mắng là yêu, giết là, yêu ta đến mức không thể tự kiềm chế?”
Ta: “?”
Nước mắt ta ngừng chảy.
Xung quanh cũng tối đen, chỉ có phương hướng Lý Thúc đi tới, là mang theo một tầng vầng sáng.
Giống như được mạ một hào quang thiêng liêng và bất khả xâm phạm.
Ta hơi ngẩng đầu lên, nhìn Lý Thúc đang nhìn xuống ta, nuốt nước bọt một cái.
Chi lan ngọc thụ, phiên nhược quân tử.
Liếc mắt một cái vạn năm, câu lòng người.
Ta cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Nhưng…
“Thích ngươi chết đi!”
“Còn nữa, xin nhường đường, ngươi đang chắn ánh sáng, cám ơn.”
Lý Thúc: “…”