Phiên ngoại 2.2 (h)
Lần bị hút đột ngột này khiến Từ Hàm Chi trở tay không kịp. Nhưng cũng may là lúc nãy anh rút ra để đeo bao cho nên mới không bị kẹp đến mức bắn ra.
Khuôn mặt Tiều Tiều đỏ bừng, hai mắt nhắm lại, ngửa đầu từ từ hít vào, đôi môi đỏ mọng như nước mím lại, cô vốn đang kéo ghế sô pha một chút để làm dịu xung lực, giờ thì dùng chút lực cũng lười không muốn làm.
Từ Hàm Chi vùi bên trong không nhúc nhích, nhưng Tiều Tiều lại đang động. Nếu như nói vừa rồi khoái cảm là dòng sông chảy xiết, thì bây giờ lại chính là dòng chảy nhỏ dài, thịt mềm bên trong cô cứ co rụt lại và hút lấy anh, đều đặn không theo quy luật, cứ đột nhiên đến. Từ Hàm Chi đưa ngón tay vào trong miệng cô khuấy động, đầu lưỡi cô quấn lấy nó, cũng ẩm ướt mềm mại lại tham lam, lúc này cô lại có thêm một cái miệng nữa để hút lấy anh.
Tay còn lại của anh bắt đầu xoa từ đầu cô xuống, mơn trớn tóc cô, sờ mặt cô, rồi lại véo đầu vú của cô, một phát nắm lấy bầu ngực của cô mà từ từ xoa bóp, sau đó lại lướt qua vòng eo, xoa nắn thịt mềm chỗ sau thắt lưng của cô.
Cuối cùng chính là đi tới nơi đỏ tươi và tham lam nhất kia, nới thích nhất là chảy nước, thích ăn anh và cũng mảnh mai nhất. Nhẹ nhàng xẹt qua, mang theo cảm giác run rẩy, anh lướt từ trên xuống dưới, giống như một sợi tơ thổi qua, cơ thể Tiều Tiều hơi lắc: “Đừng mà ~” Cô mềm nhũn kêu một tiếng, hạt châu nhỏ lại càng cứng, bị anh dùng đầu ngón tay ấn vào.
Khoái cảm của cô còn chưa hoàn toàn tiêu tan, lúc này lại đột nhiên bị kích thích, cô kêu “A ~” một tiếng, mang theo hàng ngàn sự quyến rũ nhỏ, dù nói là không muốn nhưng Từ Hàm Chi lại nghe ra là “Làm em đi.”
Anh nhẹ nhàng xoa nắn âm hạch rồi chầm chậm sờ đến lức chảy nước, ướt sũng trơn mượt, phần eo của anh hơi dùng sức nhấn một cái, hoàn toàn lấp kín bên trong, một phần hơi tràn ra ghế sô pha, một nửa bờ mông của Tiều Tiều cũng ướt sũng.
Anh bắt đầu động, hai mắt thâm thúy, ngoài miệng lại trêu chọc, “Tao đến như vậy sao? Trên ghế sô pha toàn đều là nước của em đấy.” Tần suất rất nhẹ nhàng, bị nhét đầy, cô rất thích, anh trau đang ở bên trong cô, đôi mắt Tiều Tiều đầy quyến rũ nói: “Anh ơi ~ Đừng dừng lại ~”.
Làm sao có thể dừng được chứ, không những không ngừng mà còn phải làm nặng hơn, làm cô thoải mái hơn, ai bảo cô hút anh như vậy làm gì? Lại còn dám kẹp chặt như vậy chứ? Thoải mái như vậy sao, Từ Hàm Chi vươn tay chơi đùa đầu vú của cô, dưới thân lại bắt đầu dùng sức.
Căng đầy nhưng vẫn có thể tiếp nhận thoải mái, Tiều Tiều vừa lắc mông vừa tao, tự nâng cao cặp ngực đầy đặn cho anh sờ rồi tự mình xoa nhẹ một bên: “Rất thích… Anh ơi ~” Anh trai làm thật giỏi, làm đến mức khiến người ta thấy thoải mái.
Từ Hàm Chi cũng rất thích, anh cúi xuống hôn lên môi cô, lời nói ẩn chứa giữa nụ hôn: “Bé cưng ngoan, hôm nay tao thế.” Đột nhiên anh đẩy đến chỗ sâu nhất, Tiều Tiều lại ngước cổ lên rên rỉ.
Anh chồm lên hôn lên cổ cô, sau đó phía dưới lại làm mạng như đóng cọc, tư thế này tuy không thể khiến anh đi vào nơi sâu nhất, nhưng lại có thể ngậm lấy miệng nhỏ và ngậm lấy đầu vú, đó là sự thỏa mãn đầy an ủi. Tiều Tiều thở càng nặng, cổ là nơi rất mẫn cảm của cô, trên dưới đều được chăm sóc cẩn thận, quả thực là đến hồn cô cũng không còn ở đây nữa rồi.
Lúc sắp đến đỉnh, Từ Hàm Chi thay đổi góc độ, tìm đến miếng thịt mềm mại bên trong lối nhỏ của cô, đột nhiên chọc vào, Tiều Tiều sướng đến mức đầu óc tê dại, chỉ biết a ừ gọi bậy, phía dưới chặt đến mức nửa bước khó đi. Nó quá lớn…. Chỗ đó đau quá… Hu hu nhưng cũng rất thoải mái… Sắp mất nó…
Một cái chết nhỏ nữa, nhưng lần này Từ Hàm Chi không để ý đến sự mệt nhọc của cô, vẫn ra sức làm rất mạnh, vừa Tiều Tiều mồ hôi nhễ nhại, bị kích thích đến không biết gì, chỉ biết kêu a a a.
Cuối cùng, sau khi chạy nước rút gần mười cái, Từ Hàm Chi rốt cuộc cũng bắn ra, ôm Tiều Tiều ngã trên sô pha thở hổn hển, chậm rãi hôn tóc của cô rồi gảy đầu vú nhỏ: “Lại lớn hơn rồi” Anh nhẹ nhàng xoa xoa: “Đều là anh làm tốt.”
Sau khi tỉnh táo lại, Tiều Tiều liền phát cáu, đưa tay đẩy ngực của anh, xoa bóp anh trai nhỏ, sau đó vênh mặt hất hàm sai khiến: “ Không muốn cái này” Cô bóp đầu bao: “Hừ, anh trai đều không bắn cho em.”
Từ Hàm Chi dịu dàng, mỉm cười đầy bất lực và cưng chiều, đôi mắt tối sầm lại: “Bây giờ cho em” Sau đó lại lật người đè cô xuống.