[TƠSNT] Phiên ngoại 1

[TƠSNT] Phiên ngoại 1

Cỡ chữ:

Phiên ngoại 1

Gần đây Từ Tiều Tiều đã bắt đầu học cách giải nghĩa các chữ, bất kể là nói đến nội dung gì, cô cũng đều dừng lại, nhìn vào Từ Hàm Chi với đôi mắt đào hoa ngập nước, sau đó mới hỏi anh: Từ này có nghĩa là gì?

Từ Hàm Chi đã cảm nhận được sự buồn phiền rất lớn khi nhà có trẻ đi học, có một số câu thì còn dễ giải thích, nhưng sự tò mò của con mèo con nào đó thực sự quá dồi dào, cứ giống như là ăn cơm vậy, một nồi thịt to cũng không thể ngăn được miệng của cô. Cô ấy thở hổn hển ăn xong, lau dầu trên khóe miệng rồi hỏi: “Thịt này ngon quá, nhưng sao lại gọi là thịt kho Đông Pha (thịt ở sườn núi Đông) chứ?”

Trẻ con thích học tập là một điều tốt, Từ Hàm Chi rất hài lòng, thế nên anh kể cho cô nghe câu chuyện về Tô Đông Pha, kể từ những bài thơ của ông ấy cho đến “Thi án Ô Đài” (1), từ huynh đệ của ông ấy cho đến vợ cả, miệng cũng thấy mới. Tiều Tiều nháy nháy mắt to hơi: “Vậy tại sao cái này được gọi là thịt kho Đông Pha, sao không phải là Tây Pha (sườn núi Tây) chứ? Em cảm thấy thịt kho Tây Pha nghe ăn ngon hơn nhều, giống như thịt dưa hấu (tây qua) vậy.”

(1) Thi án Ô Đài: Tô Đông Pha dùng thơ để ngầm giễu cợt triều đình và bị lưu đày tới Hoàng Châu xa xôi.

Từ Hàm Chi đứng hình.

Buổi tối, Từ Hàm Chi đang ở trong bếp nấu ăn, cuối cùng Tiều Tiều nhớ ra cái gì đó, liềm bám theo sau anh không ngừng hỏi: “Anh trai , anh trai, tại sao lại gọi em là Từ Tiều Tiều vậy? Biệt danh Trư Trư của em có nghĩa là gì?”

Trong lòng Từ Hàm Chi hơi lộp bộp một chút, còn có thể nói cái gì được chứ? Chẳng lẽ nói em được anh ngó Đông ngó Tây nhìn thấy nên nhặt về sao, bởi vì Từ Khán Khán (nhìn một chút) không dễ nghe nên mới gọi là Từ Tiều Tiều sao? Còn Trư Trư nghĩa là heo mập, bởi vì do em ăn quá nhiều sao?

Anh giả vờ như đang bận rộn lắm, đổ rau đã rửa sạch vào chậu bắt đầu rửa một lần nữa, thịt bò thì đổ vào nồi, cầm lấy cái muôi lên rồi làm bộ đuổi ruồi: “Anh trai đang bận, em ở đây nhưng lại chẳng giúp được gì, chỉ làm bậy rồi gây rối thôi, đi ra ngoài trước đi.”

Tiều Tiều oan ức bĩu môi đi ra, Từ Hàm Chi thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì mất tập trung nên thịt bò hôm nay cũng hơi cháy xém. Đã bị ăn mắng, mà miếng thịt ngon lại không còn, Tiều Tiều oan ức không chịu nổi, cơm cũng chỉ ăn được có ba bắt, cô để cạch đũa xuống: “Anh vẫn chưa trả lời em.”

Lại đến rồi, Từ Hàm Chi đã bày thế trận chờ quân địch. Toàn bộ thời gian nấu nướng đều dành để suy nghĩ, anh chậm rãi lựa chọn từ: “Họ Từ, là bởi vì anh biết Tiều Tiều nhất định là của anh, phải theo họ của chồng chứ. Đại Kiều Tiểu Kiều, em đã nghe đến chưa, bọn họ là hai chị em đẹp nổi tiếng thời Đông Hán. Nhưng mà bọn họ sao có thể so sánh được với Tiều Tiều của chúng ta chứ? Bọn họ cộng lại cũng không bằng em! Cho nên anh đã lấy hai từ “Kiều”, đặt cho em cái tên là Từ Kiều Kiều, ý tứ chính là ta tiểu khả ái tuyệt thế của anh.”

Khi anh nói đến đẹp thì Tiều Tiều cúi thấp đầu xuống, có chuyện gì xảy ra với anh trai vậy, suốt ngày chỉ biết khen người ta, thật khiến người ta xấu hổ mà. Cô đỏ mặt nhìn Từ Hàm Chi một chút, mặt mày ẩn tình, đuôi mắt cũng đỏ bừng.

Bị cái nhìn đó quyến rũ đến mức không ngừng được, Từ Hàm Chi lại càng thêm hăng hái: “Về phần từ Trư Trư này, em có biết từ trân châu không? Chính là cái mà bạn tốt của em Nhũ Thiết Đản Bạch (tên tác giả nha) rất muốn đó, rất quý giá và đẹp mắt, mà lại có giá trị liên thành, anh gọi em là Trư Trư bởi vì đối với anh em quý giá như viên trân châu đó, là cục cưng nhỏ mà anh muốn nâng niu trong lòng bàn tay!”

Toàn bộ đầu của Tiều Tiều đều vùi vào trong ngực anh, cánh tay cũng đưa lên ôm lấy anh, khuôn mặt từ từ chạm tới cổ anh, đỏ bừng xấu hổ thở ra bên tai anh: “Anh ơi”. Mặt Từ Hàm Chi cũng đỏ lên: “Cục cưng.”, ánh mắt anh lưu luyến, giọng điệu mập mờ: “Đợi tiêu cơm chút đã được không?”

Giày vò đến nửa đêm, trong lòng Tiều Tiều thấy ngọt ngào, bị Từ Hàm Chi dỗ dành đến mức đổi liền mấy tư thế, kêu loạn “anh trai” “chồng” một trận, thậm chí còn lộ ra cả đôi tai mèo vốn không thường cho anh thấy. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, miệng nhỏ mở ra, hai mắt đỏ bừng mà vẫn còn quấn quít muốn hôn, một đôi chân mảnh mai rung động không ngừng, phía dưới ngậm lấy phía trên ôm lấy, Từ Hàm Chi điên cuồng cả đêm.

Hôm nay tan ca đi làm về, Từ Hàm Chi cảm thấy trong nhà có gì đó không ổn, khi Tiều Tiều ở nhà, cô luôn thích xem TV, nhưng hôm nay lại không nghe thấy tiếng TV, cũng không có ai lao ra chào đón anh, trong lòng anh thấp thỏm lo lắng. Vừa bước vào nhà, vừa kêu to “Cục cưng? Tiều Tiều?”

Trong phòng ngủ. Đầu được chăn che kín, bé heo con đang ngủ, anh từ từ nhấc chăn lên: “Như vậy không khí sẽ không lưu thông đâu.” Anh vừa vén được một nửa, Tiều Tiều vỗ nhẹ tay anh, lập tức xoay đầu lại, hung tợn nhìn anh.

Anh giật mình nhưng lại cảm thấy cái vẻ giương nanh múa vuốt này thực sự rất đáng yêu, anh sờ đầu cô rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tiều Tiều lấy ra một quyển sổ nhỏ bìa màu vàng, tức giận nói: “Anh là cái đồ xấu xa! Anh lừa em!” Nghĩ đến đêm hôm đó vì xúc động mà để mất quyền hành đồng ý làm hàng loạt tư thế, ánh mắt cô vì tức giận mà đỏ bừng, cô lật cuốn sách sang trang thứ hai, ném nó vào trong ngưc anh, sau đó xuống giường đi ra ngoài: “Em không muốn quan tâm đến anh nữa!”

“Sổ tiêm chủng sức khỏe cho thú cưng”, Từ Hàm Chi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội mở ra đọc: “Tên thú cưng: Từ Tiều Tiều, biệt danh: Trư Trư.”

Ôi… Hôm nay anh vốn mua rất nhiều sầu riêng, định làm món gà sầu riêng.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận