[TƠSNT] Chương 25: A Đỗ

[TƠSNT] Chương 25: A Đỗ

Cỡ chữ:

Chương 25: A Đỗ

Từ Hàm Chi quấy rầy đòi hỏi, làm nũng lăn lộn đều sử dụng, cuối cùng cũng mài đến lúc Tiều Tiều đồng ý hai ngày về nhà một lần, cuối tuần không có tình huống đặc biệt cũng cần về nhà.

Cho dù là như vậy, anh vẫn luôn mượn lý do “hôm nay bụng không thoải mái”, “Nhớ em đến ngủ không ngon” cùng với “Bì Bì rất nhớ em” để dỗ dành cô trở về, Tiều Tiều ngoài miệng ghét bỏ rất nhiều, nhưng lại vừa nghe đã tin mấy lý do loạn thất bát tao này. Có đôi khi Từ Hàm Chi thật sự không nhịn nổi, cô liền đưa một bậc thang qua, vui vẻ đi tìm bạn trai.

Nhưng vẫn còn những trường hợp đặc biệt. Hoạt động câu lạc bộ, tụ tập, tự học buổi tối, Từ tổng chán ghét chính là những tình huống đặc biệt này, đừng nói hai ngày không gặp, cả buổi sáng không gặp cũng rất khó chịu. Cuối cùng cũng sắp đến kỳ nghỉ đông, Từ Hàm Chi đã sớm nghĩ ra ngàn vạn loại tư thế xử lý cô khi ở văn phòng, chỉ chờ mèo con về thực tập đến trên giường anh.

Nhưng thu dọn hành lý xong, đón được người từ trường học, Tiều Tiều lại đột nhiên mở miệng: “Em muốn về nhà.”

Từ Hàm Chi chu miệng thổi sáo bài hai con hổ, nghe vậy đưa tay xoa tóc cô: “Đây không phải là đang trên đường về nhà sao? Hạnh phúc đến choáng váng rồi?” Làm cho mái tóc của cô rối bời, Tiều Tiều dùng tay đập móng vuốt xuống.

“Không phải nhà này, là nhà của ba mẹ em, tối nay em sẽ thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ trở về.”

Sấm sét giữa trời quang. Tiều Tiều là mèo anh nhặt được, từ nhỏ đã là anh nhìn lớn lên, nếu như không phải lúc kích tình ngẫu nhiên xuất hiện tai mèo, thì có gì khác so với người chứ? Làm sao anh có thể nghĩ đến Tiều Tiều nhà mình còn có nhà, còn muốn trở về?

Không có lập trường để từ chối. Làm thế nào để đến đó? Mất bao lâu? Khi nào quay lại? Anh có chút không dám hỏi, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng chột dạ, tiếp tục cầm vô lăng, anh cố gắng bình tĩnh: “Được.”

Tiều Tiều vui vẻ trong lòng, học theo Từ Hàm Chi ngâm nga bài hát, giai điệu của hai con hổ, lời bài hát lại là “Hai con mèo già”, anh giật giật khóe miệng, nặn ra một nụ cười: “Hát thật dễ nghe.”

Vừa ăn cơm xong, Tiều Tiều liền bắt đầu lạch cạch thu thập hành lý, cô vừa kéo đồ, vừa thì thầm: “Máy sấy tóc, tắm rửa có thể dùng! Các sản phẩm chăm sóc da và kem dưỡng móng, cũng mang theo một vài hộp mới…”

Từ Hàm Chi dựa vào cửa nhìn cô, nhìn không đủ, nên nắm chặt nhìn thêm vài lần, ánh mắt như si như say, sao mà nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp mắt vậy chứ.

Thật sự nhìn chằm chằm quá lâu, Tiều Tiều không thu dọn đồ đạc nổi nữa, cuối cùng cũng chia cho anh một ánh mắt: “Giúp em cầm máy lọc nước, cộng với mấy hộp chocolate, Cuồn Cuộn cũng phải mang theo.”

Đây là toàn bộ gia sản đều phải mang đi, Từ Hàm Chi cảm thấy ảm đạm, vẫn là thay cô cầm tới, nhét đầy vào trong túi. Lại dựa vào cửa nhìn cô.

Người lớn như vậy, lại đứng bất động ở cửa, còn luôn dùng ánh mắt già sắc mị mị nhìn cô, Tiều Tiều chịu không nổi, giọng nói cũng mang theo không kiên nhẫn: “Anh xảy ra chuyện gì vậy, không giúp em thu thập còn chưa tính, đồ đạc của mình cũng không sửa sang lại?”

Từ Hàm Chi cảm nhận được chút tương lai, vừa cao hứng lại không thể tin: “Anh cũng phải thu thập đồ đạc? Anh có đi cùng được không?”

Tiều Tiều mở to mắt: “Anh cưới em, không có ý định cùng em về nhà gặp ba mẹ sao? Anh gặp ba mẹ em mà không định mang theo gì sao? Anh đừng tưởng rằng em chỉ có thể gả cho anh nhé, em nói cho nh biết Từ Hàm Chi, nếu như ba mẹ em không đồng ý, chuyện này của hai chúng coi như xong!”

Từ Hàm Chi quả thực cười nghiêng ngả, nút thắt trong lòng cởi bỏ, nhịn không được tiến lên cào thắt lưng cô: “Từ Tiều Tiều, em lại xem phim mẹ chồng nàng dâu có đúng không? Lần này là gã Phượng Hoàng (1) sáo lộ (2) nữ thành thị sao? Dùng phương pháp cưới chạy bầu đúng không?”

(1) Gã Phượng Hoàng: đề cập đến những người (nam giới) xuất thân từ gia đình nghèo khó (đặc biệt là sinh ở vùng nông thôn) đã bỏ nhiều công sức để đi học, sau đó thì ở lại thành phố làm việc.
(2) Sáo lộ: Nói một cách thông tục, nó có nghĩa là “một chiến lược”, “thủ đoạn” hoặc một cái gì đó “tất cả đã được lên kế hoạch.”

Rõ ràng như vậy sao? Tiều Tiều lẩm bẩm.

Xe chạy đến chân núi thì không thể lên được nữa. Từ Hàm Chi nhìn rừng rậm nguyên thủy trước mắt, sương khói lượn lờ, vừa khẩn trương vừa thấp thỏm, chỉ có thể một thoại hoa thoại (3): “Rốt cuộc em là mèo con hay sơn đại vương vậy? Sẽ không phải là đang dẫn anh đi tìm một con hổ cái chứ?”

(3) Một thoại hoa thoại: ẩn dụ không biết nói gì nhưng vẫn muốn nói chuyện với đối phương.

Lười để ý tới anh, trên mặt Tiều Tiều viết bốn chữ lớn, ôm Cuồn Cuộn đi phía trước mở đường. Từ Hàm Sơn cũng mang theo túi lớn túi nhỏ đuổi theo.

Đi không biết bao lâu, dần dần có hi vọng, xuất hiện một ít đường nhỏ có quy tắc. Sự vui sướng của Tiều Tiều dần dần hiện ra, ven đường dần dần xuất hiện một ít động vật nhỏ, líu ríu nói nhỏ, Từ Hàm Chi có chút tò mò, nhìn thấy thỏ hoang còn muốn ngồi xổm xuống sờ một cái, bị Tiều Tiều trừng mắt, thỏ hoang xoay mông chuồn đi rất nhanh.

“Nhìn thấy có lông anh liền thích, em còn có rất nhiều chị em gái đấy. Anh có muốn ôm một con về nhà không?” Tiều Tiều tức giận trừng anh, ngữ khí chua chát.

Không dám tay dắt cô, chứ đừng nói là ôm, Từ Hàm Chi xách đồ, cúi người hôn cô một cái: “Đứa ngốc mới có thể ghen tuông như vậy, xin hỏi Từ tiểu tổ tông, chúng ta sắp tới nơi chưa?”

Tiều Tiều lẩm bẩm. Lại lướt qua một dòng suối nhỏ, ven đường có hoa dại lốm đa lốm đốm, cuối cùng mơ hồ hiện ra một căn nhà gỗ nhỏ, dây thường xuân thưa thớt leo lên, trước nhà gỗ, một đôi vợ chồng trung niên đang ngóng trông, người đàn ông cao lớn tuấn lãng, người phụ nữ thì phong vận vẫn còn.

Đây là cha mẹ Tiều Tiều. Vẻ mặt cô vui vẻ, phát ra tiếng meo meo trầm thấp, liền xông thẳng lên, nhào vào trong ngực người phụ nữ, dùng đầu ủi ngực bà, trong lúc nhất thời phát ra tiếng khò khè, tiếng mèo nhỏ liên tiếp vang lên.

Lòng bàn tay Từ Hàm Chi đổ mồ hôi, đi lên phía trước, đứng vững. Thân thiết trong chốc lát, Tiều Tiều quay đầu lại nắm tay anh, ngượng ngùng khẽ kêu vài tiếng, hai người ngẩng đầu đánh giá anh qua lại, vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc.

Từ Hàm Chi khẩn trương không chịu nổi, anh hắng giọng, bình tĩnh lại, đã đến lúc biểu diễn kỹ thuật chân chính!

Ánh mắt anh kiên định, mấp máy môi, mở miệng với người đàn ông trung niên: “Meo meo~”.

Vẻ mặt người phụ nữ càng thêm kỳ quái, Từ Hàm Chi sợ bà cảm thấy bị xem nhẹ, lập tức quay đầu, hướng về phía bà mở miệng: “Meo meo~”

Người đàn ông trung niên mở miệng, giọng điệu càng thêm nghiêm túc: “Bạn trai của con có phải đầu óc không được bình thường không vậy?”

Tiều Tiều đã cười đến gập cả người, Từ Hàm Chi từ lúc người đàn ông mở miệng đã cảm thấy không thích hợp, lần này mặt cùng cổ đều đỏ thấu, Tiều Tiều xoa lỗ tai đỏ bừng của anh: “Anh trai, anh làm gì vậy!”, lại nhịn không được ôm eo anh, ở trong ngực anh cười khanh khách: “Đáng yêu chết mất!”

Một hồi ô long (vô nghĩa) lớn. Thẳng đến khi ngồi trong căn phòng gỗ nhỏ, Từ Hàm Chi vẫn còn có chút ngượng ngùng: “Ba mẹ em nói tiếng phổ thông sao? Vậy tại sao lúc đầu tất cả đều là kêu tiếng mèo vậy?”

Tiều Tiều bày ra vẻ mặt “Cái này thì có gì phải hỏi chứ”, rồi hỏi lại anh một cách đương nhiên: “Ở nhà anh không nói tiếng địa phương sao?”

Chủ quan. Anh có chút nản lòng, nhỏ giọng thì thầm: “Anh đã học theo phiên dịch viên tiếng mèo rất lâu đấy.”

Tiều Tiều chụt một phát hôn lên mặt anh, trong mắt đều là ý cười, sáng lấp lánh: “Cố gắng như vậy sao? Thật yêu anh trai mà.”

Xấu mặt thì xấu mặt đi, đáng giá rồi. Mặt Từ Hàm Chi lại đỏ lên: “Anh cũng vậy.”

Một lát sau, anh tiếp tục thì thầm: “Anh yêu em nhiều hơn.”

Tác giả có một câu nói: Chính văn đến đây là kết thúc rồi! Đại khái còn có một hai phiên ngoại nhỏ nữa, lần đầu tiên viết văn có rất nhiều thiếu sót, nếu không phải mọi người khuyến khích thì có lẽ tôi đã viết không xong. Có phải là người đó không? Hữu duyên sẽ gặp lại lần nữa!

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận