Chương 23: Dòng nước nhỏ
Từ Hàm Chi và Tiều Tiều đã chiến tranh lạnh mười giờ.
Nguyên nhân là do nhìn thấy địa chỉ ngôi trường đại học mà Tiều Tiều thi đậu, Từ Hàm Chi từ lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển đã mua nhà ở bên cạnh trường. Nhưng việc sửa chữa lại cần có thời gian, để trống cũng phải mấy tháng, ý định ban đầu của anh là mỗi ngày đưa đón cô lên lớp, Tiều Tiều đã sớm khát vọng về cuộc sống tập thể không chịu nổi, làm sao chịu nghe?
Từ Hàm Chi kiên quyết phản đối ở trọ tại trường, đứa nhỏ lớn lên, ăn mềm không ăn cứng. Sau khi kháng nghị không hiệu quả, ông bắt đầu vuốt lông.
Người bình thường toàn yên lặng đọc báo tài chính, đột nhiên lại lật những bài báo về các câu chuyện kỳ lạ khắp nơi, hơn nữa còn lớn tiếng đọc to: “Khiếp sợ! Căng tin của trường đại học này làm cho sinh viên sợ hãi!”
Tiều Tiều không để ý tới anh, anh lại hắng giọng: “Cà chua xào vỏ dưa hấu, thanh long xào trứng, oa, vậy mà còn có món chay như vậy.”, thanh âm quá lớn, Tiều Tiều liếc mắt nhìn một cái, anh càng hăng hái, “Ớt xào móng tay gà, cà tím lông heo, đây chính là món ăn mà căng tin đại học chuẩn bị cho sinh viên của chúng ta sao? Thật là táng tận lương tâm!”
Từ Hàm Chi lòng đầy căm phẫn, Tiều Tiều lại gần sờ đầu anh: “Vậy mà còn có món ăn thần kỳ như vậy nha, em nhất định phải mở mang tầm mắt! Mở mang xong em liền đi ra ngoài ăn, anh trai sẽ cho em rất nhiều tiền ăn đúng không?” Vừa nói vừa kéo tay áo của hắn lắc lư.
Đúng đúng, Từ Hàm Chi lại bắt đầu niệm: “Phát điên! Ký túc xá sinh viên gián chuột bay đầy trời, rết dài hơn đũa…”
Hai mắt Tiều Tiều đều sáng lên: “Rết dài như vậy, em ở trên núi mà cũng chưa từng thấy qua! Bao nhiêu tuổi rồi?” Lại kích động muốn cướp tờ báo của anh.
Từ Hàm Chi lăn lộn trên sô pha, né tránh, thật vất vả mới bịa ra, ngoại trừ anh, làm gì có tờ báo nào có trí tưởng tượng như vậy? Anh co lại vào một góc trên sô pha, lại bắt đầu đọc: “Vụ án giáo sư đại học ngược đãi nữ sinh đã đưa ra phán quyết!”
Tiều Tiều khéo léo tiến lại gần, chít chít hôn lên má anh một cái: “Anh trai!” Giọng nói của anh dừng lại.
“Em thật sự rất muốn trải nghiệm cảm giác sống cùng với rất nhiều con người, không phải nói thực hành thì mới biết được chính xác sao, coi như là kiểm tra xem em có làm người tốt hay không, để cho em ở lại trường có được không?” Thanh âm cô mềm nhũn lại hữu lực, vừa làm nũng vừa kiên định, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Nhưng Từ Hàm Chi thật sự luyến tiếc, lúc anh học đại học, hai nữ sinh cùng lớp có quan hệ tốt đột nhiên đoạn tuyệt, một người đổi sữa rửa mặt của người kia thành dung dịch khử trùng, thiếu chút nữa nháo đến hủy dung. Cho dù không ác liệt như vậy, nhưng theo tính tình của Tiều Tiều, vừa yếu đuối vừa ngây thơ, sao có thể chiếu cố tốt cho mình?
Anh không dám nói những lời này, sợ làm cô sợ hãi, cũng sợ cô cảm thấy mình bị xem thường, chỉ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, hơi nóng thở lên trên mặt, ngả ngớn hỏi cô: “Em đi rồi, ai sẽ làm ấm giường cho anh trai đây?”
Đang nói chuyện chính mà! Đồ quỷ sứ đáng ghét! Tiều Tiều đỏ mặt, nhưng vẫn không muốn chủ đề này cứ kết thúc như vậy, cô nhấn mạnh một lần nữa: “Em muốn ở lại trường.”
“Không có khả năng.” Từ Hàm Chi chém đinh chặt sắt, nói xong lại tính toán ôm cô: “Tiều Tiều ngoan một chút có được không? Đừng để anh trai lo lắng được không? Chúng ta sẽ ăn KFC vào buổi tối nhé?”
Luôn luôn như vậy, luôn luôn coi cô là một đứa trẻ, rõ ràng đã trưởng thành, nhưng bất cứ điều gì cũng phải lắng nghe anh, ý kiến của cô anh không bao giờ nghe, mặc kệ nói như thế nào, anh liền cho rằng cô là trẻ con giở tính náo loạn, chỉ biết dỗ dành, chỉ biết dỗ dành!
Tiều Tiều vung tay lên, trở về phòng, cửa phòng đóng đến rung trời.
Thời kỳ phản nghịch đã đến, đây là quản không được, Từ Hàm Chi sờ sờ mũi, nhưng mình ngoài sủng ái thì còn có thể làm thế nào đây.
Buổi tối Từ Hàm Chi ở trong phòng khách.
Ngày hôm sau, anh dậy sớm nấu cơm, không biết Tiều Tiều có thu dọn đồ đạc hay không, anh để lại đủ thời gian chuẩn bị, chờ cô mở cửa.
Tiều Tiều thức dậy cũng sớm, cô vừa mở cửa, liền xách ra túi lớn túi nhỏ, tất cả đều xếp gọn gàng, một cái túi lớn đeo, hai túi nhỏ phân biệt mang theo cùng xách trên tay.
Thấy bữa sáng cũng không nói gì, bình thường Tiều Tiều líu ríu, anh đều là cười nhìn cô nói, giờ đột nhiên thoáng cái thanh tĩnh, Từ Hàm Chi có chút không biết làm sao.
Ra ngoài, lên xe, thậm chí đến trường học, Tiều Tiều cũng không nói gì, lúc im ắng nhất, liền cầm điện thoại di động lạch cạch, Từ Hàm Chi có lòng muốn lén nhìn một cái, đều bị cô tránh thoát.
Nhưng hỏi cô, cô lại thành thành thật thật trả lời, tuy rằng số chữ nói không nhiều lắm, cũng không nhìn anh, cũng không làm nũng, nhưng hỏi gì đáp nấy. Nếu Từ Hàm Chi mở miệng trêu ghẹo cô, cô liền bày vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ mím môi tượng trưng. Bầu không khí trong xe không thể lạnh hơn.
Nhiều lần, Từ Hàm Chi cũng cảm thấy không có ý nghĩa, không gian im lặng hơn.
Xuống xe, báo cáo, tìm ký túc xá, Từ Hàm Chi đã lâu không tới đại học, cũng không muốn làm gì đặc biệt, cầm đồ đi tới đi lui trong sân trường, người xếp hàng dài, đầu đổ đầy mồ hôi. Anh bảo Tiều Tiều đi đến chỗ râm mát ngồi, cô vừa phơi nắng mặt liền đỏ lên, Tiều Tiều cũng không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất.
Sau một thời gian, cô lặng lẽ rời đi. Trong lòng Từ Hàm Chi vui vẻ mất mát, tâm tình phức tạp, chỉ cảm thấy cả buổi sáng trôi qua hoảng hốt.
Không đến năm phút sau người trở về, đưa cho anh một chai nước đá, vẫn không nhìn anh, tay duỗi vào trong túi anh, bước chân nhanh chóng trốn sang một bên.
Từ Hàm Chi rút tay ra, là một tờ khăn tay.
Đồ đạc đều lấy ra, giường cũng trải xong, cha mẹ bạn cùng phòng đều lục tục rời đi, Tiều Tiều đưa Từ Hàm Chi xuống dưới tầng, vẫn không chịu nhìn anh, dùng mũi chân vẽ vòng trên mặt đất: “Anh đi đi.”
Trong lòng Từ Hàm Chi chua xót, vốn muốn không lải nhải, vẫn là nhịn không được: “Ở trong ký túc xá phải ở chung thật tốt với các bạn học có biết hay không? Chịu ủy khuất không cần một mình chống đỡ, phải nói cho anh trai biết, tiền không nên luyến tiếc tiêu, phải ăn uống tốt. Thường xuyên gọi cho anh, được chứ?”
Tiều Tiều vẫn cúi đầu như trước, những thứ này ai mà không biết, thanh âm rầu rĩ: “Vâng.”
Từ Hàm Chi thở dài, ôm cô vào lòng, sợ cô tức giận, chỉ hôn lên trán một cái: “Anh đi đây, bé ngoan?”
Tiều Tiều nắm chặt nắm đấm, thật muốn ôm lấy anh trai, nhưng vẫn còn đang cãi nhau mà…
Cô không nhúc nhích, Từ Hàm Chi buông tay ra, cứ thế mà đi.
Đêm đầu tiên Tiều Tiều vào đại học, Từ Hàm Chi nhìn chằm chằm điện thoại di động ngẩn người một đêm.
Ngày hôm sau, Từ Hàm Chi cố ý tăng ca đến bảy giờ, buổi tối về đến nhà, trống rỗng, đen sì, giống như không phải nhà ở bình thường, anh nằm co quắp ở trên ghế sa lon nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người, không rõ vì sao nhà ở đã lâu lại đột nhiên trở nên xa lạ.
Khóa cửa có âm thanh, đèn bật lên, anh nhìn ra cửa, hình như là không nghĩ tới anh ở nhà, Tiều Tiều có vẻ có chút khẩn trương, mở miệng giải thích: “Em quên mang theo Cuồn Cuộn.”
Cuồn Cuột là con ếch đồ chơi mà cô thích nhất, trong lòng Từ Hàm Chi chua xót, lòng bàn tay đắp lên mắt, mình còn không bằng một con ếch nhỏ.
Tiếng dép đạp lịch bịch, Tiều Tiều lấy đồ, đi tới cửa: “Vậy… Em trở lại trường học đây.”
Anh không trả lời, nghe thấy tiếng cửa đóng lại, ánh mắt chậm rãi đỏ lên, đồ không có lương tâm.
Một lát sau, là tiếng gõ cửa, rất nhỏ, nhưng liên miên không ngừng, trong lòng anh phiền não, lại là ai vậy? Đi qua mở cửa, sắc mặt không tốt.
Lại là Tiều Tiều, nhìn anh có chút không vui, cô dường như hoảng sợ, rất là nhát gan: “Em…”, cô lấy hết dũng khí: “Em lại quên mang theo Bì Bì.”
Bì Bì là con búp bê heo con yêu thích thứ hai của cô. Từ Hàm Chi chống cửa, bình tĩnh nhìn cô, không nói lời nào, cũng không có ý cho cô đi vào.
Tiều Tiều cũng nhìn lại anh, ánh mắt bướng bỉnh, chống đỡ không được mấy giây, ánh mắt chậm rãi đỏ lên, khóe miệng cô rũ xuống, nước mắt tụ tập trong hốc mắt.
Từ Hàm Chi kéo cô vào cửa, ấn vào tường hôn môi: “Bảo bối, bé ngoan”, anh kêu lung tung, ngậm cánh môi cô cọ xát: “Không tức giận hả?” Lại dùng đầu lưỡi câu lưỡi nhỏ của cô, đưa nước miếng cho anh.
Tiều Tiều đã sớm không tức giận, chỉ là vẫn cứng đầu không chịu cúi đầu, chờ đến lúc muốn cúi đầu, lại không biết tìm bậc thang như thế nào, chỉ đành vụng về tự mình dựng một cái. Hai tay cô quấn lấy, ôm chặt Lấy Từ Hàm Chi, nâng một chân cọ vào bắp đùi anh: “Anh trai…”, còn ngậm đầu lưỡi của anh, chữ không rõ.
Hai người mơ hồ hôn trong chốc lát, Từ Hàm Chi siết chặt cánh tay, vững vàng nhốt người vào trong ngực: “Không bao giờ cãi nhau nữa? Được chứ?”
Tiều Tiều ác nhân cáo trạng trước: “Tối hôm trước anh trai cũng không ngủ cùng em, hôm qua cũng không đến dỗ dành em, cũng không gọi điện thoại cho em, em chờ điện thoại của anh đến mười hai giờ đấy.” Cô trẻ con bẻ ngón tay tính sổ, lại nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Hôm nay em về nhà, anh trai cũng không có nhìn em.”
Anh cũng hai ngày không ngủ, Từ Hàm Chi không cãi lại, lại bắt đầu hôn cô: “Không bao giờ như vậy nữa được không? Là ạm không tốt.”
Tiều Tiều bắt hai tay anh để ra sau lưng, tiến lên hôn lại: “Là Tiều Tiều xấu, sau này em sẽ ngoan ngoãn.”
Bảo bối gì, Từ Hàm Chi bắt đầu cởi thắt lưng, nên đạt được tốt nhất.
Tác giả có lời muốn nói: Có tính là ngược nhỏ không!!! Không biết tại sao tôi một khi viết ngược có thể viết rất nhiều ha! Chẳng lẽ vị trí của tôi nên là một tác giả ngược văn? (Suy nghĩ.)