Chương 9: Hổ béo
Rất ngọt. Anh nhắm mắt lại và cảm thấy lông mi chớp chớp lướt qua mặt anh của Tiều Tiều, trên môi ấm áp và mềm mại, anh vẫn đang phân tâm và tự hỏi liệu cô nhắm mắt chưa. Hơi thở ra cũng thật ngọt ngào, cô còn định lên tiếng thì môi đã anh đã bị che lại. Anh trúc trắc trằn trọc trên môi cô, giống như một lữ khách bị mắc kẹt trong vũng lầy, giãy dụa nổi và chìm, chỉ càng chìm càng sâu hơn. Giống như thạch, như bánh pudding, như tơ lụa non mềm, run lên một cái, anh sợ mình sẽ cắn hỏng cô.
Anh hơi ngẩng đầu lên, rời khỏi môi cô một chút, gần đến mức hai cái miệng có thể lại dính vào nhau mỗi khi anh nói chuyện, hai cái mũi cũng chạm vào nhau. Anh dời ánh mắt, nhưng lại không nỡ cách quá xa, muốn cố điều chỉnh lại hô hấp. Một đoạn eo của cô bị lộ ra bởi vì nằm xuống, trắng đến phát sáng, ở dưới ánh đèn lại càng tỏa sáng rực rỡ, sợ cô cảm lạnh nên anh muốn kéo áo xuống cho cô, nhưng anh lại không kìm được mà sờ vào. Tiều Tiều khẽ run rẩy, sự thương yêu trong lòng anh thực sự sắp đầy tràn ra, “Cục cưng”, hô hấp của anh bất ổn: “Cho anh trai sờ sờ bụng có được không? Giống như mèo con vậy?”
Đôi mắt của anh quá dịu dàng, Tiều Tiều cũng không mở miệng nói không được, hơn nữa trên người cô vốn cũng có chức trách của một con mèo con, không phải trước kia Từ Hàm Chi thích nhất là cô nằm xuống giơ chân lên cho anh sờ bụng sao? Hơn nữa cô cũng rất thích. Nên cô hàm hàm hồ hồ ừ một tiếng, âm thanh phát ra từ trong cổ họng, cô cũng không muốn yếu ớt như vậy, nhưng giọng điệu lại vô thức mang theo một cái móc nhỏ, quyến rũ mơ hồ, ừ một tiếng.
Được khích lệ, lòng bàn tay Từ Hàm Chi vuốt ve bụng nhỏ của cô, trơn mượt, mềm mại, lúc này anh chợt hiểu ôn hương nhuyễn ngọc có nghĩa là gì. Bằng phẳng, căng mịn, không có một chút thịt thừa, phía ngoài còn có một tầng lông tơ rất mỏng, đáng yêu đến mức sợ hãi.
“Tiều Tiều.” Anh mở miệng gọi một tiếng, trong lòng nghĩ thầm, dừng lại, dừng lại, nhưng mà tay anh vẫn hành động, xoa xung quanh một vòng rồi vô thức đưa tay sờ lên: “Thịt ở bụng nhỏ của cục cưng đi đâu rồi? Trước đây nơi này rất mập mạp mà.”
Dù là bất cứ giống loài nào thì cân nặng cũng là điều cấm kỵ lớn đối với phụ nữ. Tiều Tiều có chút bực mình, lại hơi xấu hổ bởi vì béo, cô vùng vẫy một hồi, để tay của anh dừng ở đúng vị trí: “Hóa ra đều ở nơi này.” Anh cười khẽ, nắm lấy nó.
Cơ thể Tiều Tiều gần như lập tức mềm nhũn, phát ra một tiếng ưm. Từ Hàm Chi buông tay ra, chậm rãi vuốt ve bên rìa thịt vú, vừa muốn sờ nhưng lại như không muốn sờ, lại giống như đang tính toán độ cong. Hai má cô ửng hồng, cả người vùi vào lòng anh, ôm eo anh. Anh thật biết tra tấn người, hết lần này tới lần khác không chịu tiến thêm một bước, chỉ bình tĩnh nhìn cô, trong lòng đang có lửa thiêu đốt.
Tập phim kết thúc, bài hát kết thúc đột ngột vang lên, Từ Hàm Chi đột nhiên tỉnh lại từ trong những cử chỉ điên rồ, anh đang làm gì vậy? Anh rụt tay lại như bị bỏng, ôm chặt lấy Tiều Tiều.
Cô thoát ra khỏi vòng tay của anh, vẫn chưa tỉnh táo lại, mắt to chớp chớp nhìn anh, ánh mắt mê mang, hai gò má ửng đỏ, từ trong miệng thốt ra mấy câu, đầu lưỡi đỏ mọng non nớt, anh vừa mới nếm thử, cô nói anh trai, có chuyện gì vậy?
Sau đêm đó, Từ Hàm Chi đã hối hận rất lâu.
Anh nghĩ, chỉ muốn hôn một cái thật nhanh như chuồn chuồn lướt nước, nếm một chút vị ngọt và mềm mại, chỉ sờ soạng một chút giống như sờ vào mèo con vậy, trong thời đại đồ ăn nhanh này, chút thân thiết này gần như không đáng kể… Nhưng mà không phải vậy, anh càng nghĩ càng hiểu được anh không thể tự an ủi chính mình. Lúc ấy tim anh run lên đập thình thịch, như thể vinh quang lớn lao mới rơi từ trên trời xuống, hết sức lo sợ.
Từ Hàm Chi cảm thấy mình như một kẻ lừa đảo trong tình yêu. Tiều Tiều không hiểu chuyện gì, anh lại dạy dỗ cô là mèo con nên làm thế này, thế kia, cần phải ôm ấp yêu thương, dạy đến mức cô bị đàn ông cợt nhả cũng chỉ ngu ngơ hỏi làm sao vậy, vẫn tin tưởng anh như vậy. Anh nuôi cô dạy cô, là cách cưng chiều sủng vật, đối đãi như một món đồ chơi nhỏ, là dạy dỗ là lừa gạt, mặc dù anh cũng không có ý định như vậy.
Anh có lòng tham, muốn ở bên cô thật lâu. Một con mèo yêu nghiêng nước nghiêng thành, tinh cách mềm mại lại dễ tin tưởng người khác như vậy, anh tự xưng là chính trực và thường tự thuyết phục bản thân rằng nếu như không phải có anh thì Tiều Tiều chưa chắc có được một kết cục tốt hơn. Nhưng mà cô có đồng ý hay không? Cô cũng không cách nào lựa chọn thời gian bị nhặt được, nhưng bây giờ cô có thể. Anh muốn Tiều Tiều yêu anh ngưỡng mộ anh, không phải yêu thương chủ nhân, mà là cam tâm tình nguyện ở chung với nhau, không phải vì một miếng ăn lớn. Chỉ là cô không rành thế sự, chứ không phải ngu dại.
Tiều Tiều yêu hay không yêu anh vậy? Anh cũng không biết. Thậm chí có thể cô còn không biết tình yêu là cái gì, cô chỉ biết ăn uống và tìm hiểu một chút về mấy chuyện như cách làm người. Tình cảm của cô dành cho anh bây giờ là như thế nào? Có thể là cảm ơn, là lấy lòng, là kính sợ, thậm chí… Đó là tình cảm quấn quýt giống như đối với người cha. Muốn chờ tình yêu của cô lớn lên, để cô tự đưa ra lựa chọn, dạy cô võ công, cho cô vũ khí, không phải đén cuối cùng con dao này vẫn cắm vào trong tim mình sao, Từ Hàm Chi thực sự không có tự tin. Nhưng anh vẫn muốn cho cô biết tình yêu là gì.
Buổi tối sau khi dỗ Tiều Tiều ngủ, anh liền dời chăn đến sô pha, mắt nhìn trần nhà trắng đêm khó ngủ, lòng bàn tay dường như vẫn còn đường cong đó.
Sau ngày hôm đó, chậm chạp như Tiều Tiều dường như cũng nhận thấy những thay đổi của Từ Hàm Chi.
Anh bỗng trở nên bận rộn. Sớm tối vẫn là anh nấu cơm dọn dẹp như cũ, nhưng anh đã không còn tan làm sớm mà đến gần giờ cơm mới trở về, nấu nướng dọn dẹp xong lại vùi đầu vào thư phòng giải quyết công việc, không có nhiều thời gian ngồi xem TV với cô và giải thích cho cô hiểu nữa. Thậm chí có đôi khi anh về nhà chỉ để nấu một bữa ăn rồi sau đó lại đi làm thêm giờ.
Thái độ của anh đối với Tiều Tiều cũng có chút khác biệt. Anh vẫn dịu dàng như nước nhìn cô và hỏi cô ăn ngon không, có thích không, rồi dỗ cô ngoan ngoãn đi ngủ, khi Tiều Tiều chơi xấu không muốn đánh răng anh cũng kiên nhẫn bóp kem đánh răng và cầm bàn chải đánh răng, lau sạch cho cô. Nhưng trừ những việc đó ra thì sự tiếp xúc thân thể cũng ít hơn rất nhiều, cái ôm mỗi khi về nhà đã bị hủy bỏ từ lâu, khi Từ Hàm Chi đang nấu ăn, mỗi lần cô ôm anh từ sau lưng, cơ thể anh luôn luôn cứng đờ, sau vài giây anh sẽ cố né tránh mà không để lại dấu vết nào, dỗ cô ngoan ngoãn ra đứng đợi ngoài bếp. Buổi tối đi ngủ cũng không cần Tiều Tiều sưởi ấm giường, anh ngủ ở trên sô pha, thỉnh thoảng cô làm nũng muốn được ngủ cùng nhau, anh cũng chỉ trêu chọc một phen rồi bảo cô trở về phòng để ngủ.
Anh còn thuê cho Tiều Tiều một gia sư dạy kèm, học ở đại học Z, chuyên ngành giáo dục mầm non, tính cách hướng ngoại, đôi khi cũng có hơi cởi mở, vẫn có thể được coi là một người bạn chơi tốt.