Chương 5: Chiêu tài
Đây là lần đầu tiên Từ Hàm Chi mong chờ được tan làm về nhà.
Buổi sáng anh có dặn Tiều Tiều dọn dẹp nhà cửa một chút, là “ngày thích nghi” cho nên vẫn cho phép cô xem TV, nhưng không cho phép cô chỉ xem mèo và chuột, phải xem kênh thiếu nhi phổ cập khoa học, tin tức cũng phải xem, phim truyền hình cũng phải xem, xem cả các chương trình ẩm thực, tiến hành học tập toàn diện, đồng thời sắp xếp các việc cho cô làm, để cô suy ngẫm xem một con mèo yêu trong thời đại mới nên làm gì.
Đứng ở cửa nhà, Từ Hàm Chi vẫn có chút lo lắng, bản thân anh tự cho đó là sự sợ hãi “Tiều Tiều lại gây ra chuyện gì rồi?”. Vừa mới mở cửa, anh còn chưa kịp nói cái gì, liền bị một thứ gì đó ôm đầy trong lòng, Tiều Tiều nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên người anh, mặc quần thể thao, hai cái đùi lộ ra, kẹp lấy eo của anh, chân khóa sau eo anh.
Bị một lực đột nhiên xuất hiện dọa sợ, Từ Hàm Chi vô thức ôm lấy cô, để mặc cho cánh tay của cô ôm lấy, nhưng do phần dưới không vững mà phải đặt mông ngồi trên mặt đất, anh vừa tức giận vừa buồn cười: “Em làm gì vậy?!” Tiều Tiều không nói lời nào, vẫn treo cả người như cũ. Người nho nhỏ, anh từ từ siết chặt cánh tay, eo mềm mại, cánh tay cũng mềm, chân cũng mềm nốt, ngón tay chậm rãi xoa làn da của cô. Chóp mũi đều là mùi hương ngọt ngào, Từ Hàm Chi ngửi từng hơi nhỏ, cũng dùng sữa tắm giống nhau, không hiểu tại sao cô lại thơm như vậy. Ban ngày sợ bị phân tâm nên không dám nhìn cô, có phải cô cảm thấy có chút oan ức không? Anh vội hỏi cô: “Sao vậy? Không vui sao?”
Cô ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời, trong sáng rõ ràng, nhìn thẳng vào anh: “Anh đã về rồi, hôm nay em rất nhớ anh.” Cô cẩn thận nhìn anh, tai Từ Hàm Chi đỏ bừng, nhẹ nhàng ừ một tiếng, một lát sau, mắt anh lại nhìn sang chỗ khác, giọng nói nho nhẹ: “Anh cũng vậy.” Mặt anh cũng đỏ bừng.
Tiều Tiều lại dùng mặt cọ vào quần áo của anh, trơn trượt, rất thoải mái, lại cọ cọ thêm một chút. Sau đó ngẩng đầu lên, cụp mắt xuống, khoảng cách giữa hai cánh mũi từ từ ngắn lại, chóp mũi chạm nhẹ vào nhau một cái, trong lòng Từ Hàm Chi như có một con chuồn chuồn lướt nước, từ từ rạo rực lên. Khoảng cách càng ngày càng gần, an lập tức quay đầu đi như bị bỏng, mặt nhăn nhăn nhó nhó: “Nhanh quá.” Nhưng anh lại càng ôm chặt hơn.
Một lúc sau, dường như thấy Từ Hàm Chi không có phản ứng gì, Tiều Tiều hắng giọng một cái, thì thầm, lo lắng hỏi anh: “Làm như vậy có đúng không?” Từ Hàm Chi vẫn còn chưa hoàn hồn khỏi ôn hương nhuyễn ngọc, đầu óc choáng váng, anh trả lời ở bên tai cô, thổi từng hơi một, giọng nói có hơi móc: “Hả? Tiều Tiều nói cái gì? Cái gì đúng hay không?”
Tiều Tiều rụt rụt lỗ tai, lập tức ngồi thẳng lưng, rút tay về, mở to hai mắt nhìn anh: “Kiểu này này.”, xong ôm anh một cái có lệ: “Con người hay làm.”, rồi lại rút hai tay lại: “Còn kiểu này.”, cô nhanh chóng cọ mặt vào áo sơ mi, đầu mũi chạm một cái, giọng nói càng thêm hùng hồn: “Là mèo làm.”
Mặt Từ Hàm Chi lập tức đen. Anh không nói lời nào, đẩy Tiểu Tiều ra, lập tức đứng lên, sửa sang lại quần áo rồi đặt đồ xuống, cởi giày đi vào trong nhà. Tiều Tiều bị sự trở mặt của anh làm cho sợ hãi đến ngây người, giống như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, từng bước từng bước đi theo anh.
Một lúc sau, Từ Hàm Chi thực sự bị cái đuôi này làm phiền, quay lại lườm cô một cái, vẻ mặt của cô vừa ngây thơ lại chính trực, vừa nghi ngờ lại oan ức, đôi mắt mèo rất to của cô nhìn anh không chớp. Từ cá nóc đột nhiên tức giận: “Tạm được.”, anh cứng rắn nói: “Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”
Tiều Tiều lập tức bật cười, nhảy một cái bịch về ghế sa lon xem ti vi.
Mặt của Từ Hàm Chi càng lúc càng đen. Anh đi vào bếp một cách khó nhọc, mạnh mẽ mở tủ lạnh ra, rồi lại mạnh mẽ rửa sạch, thái thịt rồi bắt đầu nấu ăn. Cái con mèo con này! Anh tức giận đến mức thở phì phò.
[…] Chương trước || Chương sau […]
[…] Chương 1 🐈 Chương 2 🐈 Chương 3 🐈 Chương 4 🐈Chương 5 […]
[…] Chương trước || Chương sau […]