Chương 4: Dễ thương
Phản ứng đầu tiên của Từ Hàm Chi giống như tất cả các tổng giám đốc bá đạo tiêu chuẩn, anh cũng có một tiểu yêu tinh giống trong truyện, còn vô cùng chân thực.
Phản ứng thứ hai chính là cái tên này lớn lên cũng không tệ lắm.
Trong ánh sáng của TV, Từ Hàm Chi nhìn kỹ cô, khuôn mặt trái xoan, lông mi dài và cong vút, đuôi mắt dài, tay anh có hơi ngứa ngáy, có chút muốn sờ một phát. Cái mũi không cao lắm, nhưng cong hơi vểnh lên, trông vô cùng thanh tú. Bờ môi chúm chím, nhìn phát liền ngây người, có màu đỏ rực, thoang thoảng mùi rượu. Anh thầm nghĩ, không biết rượu đó uống có ngon hay không. Tóc màu nâu dài đến eo, có hơi xoăn nhẹ, xoã ra trên ghế sô pha. Áo sơmi có hơi to, để lộ một chút chỗ cổ, một chút xương quai xanh, một chút cổ tay, một chút eo… Còn đang mặc quần cộc của anh. Anh không dám nhìn nữa.
Lông mi run lên một cái, anh đột nhiên lỡ xông vào một mảng sương mù mơ hồ, rồi dần dần rõ ràng, phản chiếu ra một anh khác. “Anh đã về rồi”, trong màn sương mù mơ hồ đó, Tiều Tiều nở nụ cười ngốc nghếch, đứng lên, sau đó nằm lên trên đùi anh một cách thành thạo, đầu gối lên tay của anh hơi cọ cọ, đặt tay vào tay kia của, tóc xoã khắp chân anh.
Muốn giải quyết xong chuyện này nhưng anh lại nhất thời không biết nói gì, cứ để mặc cô bé nằm ở đó, anh đang nhìn cô mà cũng không dám nhìn cô, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, ngủ như vậy sẽ lạnh.
Cho nên anh đã bế cô vào phòng.
Hôm trước do uống rượu, nên hôm sau Tiều Tiều tỉnh dậy từ rất sớm.
Cánh tay được cái chăn tối màu phản chiếu đến phát sáng, so với cánh tay màu lúa mì bên cạnh, quả đúng là như sữa bò! Cô chiêm ngưỡng nó một lúc, đột nhiên mở to hai mắt, quên chưa biến về mèo rồi! Hơi quay đầu lại và nhìn một chút, là bạn cùng phòng!! Cô dời đầu khỏi cánh tay đó từng chút từng chút một, im lặng lẻn về phía bên kia chăn.
Kết quả cổ lại bị túm lấy từ phía sau.
Tiều Tiều quay đầu lại, bạn cùng phòng đã tỉnh, cô chớp chớp đôi mắt to, cẩn thận từng li từng tí, nãi thanh nãi khí (1) kêu: “Meo ~”
(1) Nãi thanh nãi khí: âm thanh hơi thở như trẻ em còn đang bú sữa
Từ Hàm Chi lườm cô một cái rồi lạnh lùng nói: “Đừng kêu meo, cũng đừng biến thành mèo nữa.”, anh nhấc chăn xuống giường, đi vào trong phòng tắm, “Đừng nằm ỳ trên giường nữa, đứng dậy đi, chúng ta nói chuyện.”
Tiều Tiều ăn ba quả trứng gà, uống một ly sữa bò, hai lát bánh mì nướng và bốn cái bánh bao, nhịn không được mà nấc một cái. Cô thật sự không ăn được nữa, từ từ đặt bát xuống, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.
Từ Hàm Chi nhìn cô ăn rồi ăn liên tục, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là một con mèo cam. “Khụ khụ”, anh hắng giọng một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi không bao giờ nuôi người vô dụng. Em nói thử xem em có thể làm gì, có ưu điểm gì, nhà tôi không nuôi người ăn không ở không.”
“Giống trước đây không ổn sao?” Tiều Tiều nghiêng đầu: “Trước đây cũng là ăn không ở không mà.”
Từ Hàm Chi bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Trước đây em ăn bao nhiêu? 50g thức ăn cho mèo một ngày là đủ. Vậy thử nhìn xem bữa sáng nay em đã ăn bao nhiêu, bao nhiêu cái bánh bao? Trứng thì sao? Còn cả bao nhiêu lát bánh mì nướng? Mới có mấy ngày, thịt ức gà trong tủ lạnh chỉ còn lại một nửa, có thể so sánh được sao?”
Khi nói đến trứng gà, Tiều Tiều liền cúi đầu xuống, lỗ tai đỏ bừng, cô đang xấu hổ. Nắm lấy ống tay áo sơ mi, khẽ vặn vặn, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Vẻ mặt Từ Hàm Chi trầm xuống, giọng điệu cũng chậm lại: “Nhìn xem, tôi cũng không phải người không có đạo lý, thật sự là em ăn nhiều lắm. Khi là người cũng đâu thể mỗi ngày đều xem tivi được? Hoặc là em biến đổi trở về, cũng không phải không thể, nhưng mà…”
“Em sẽ không biến về!” Tiều Tiều đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng: “Ban ngày không biến về mèo có được không, em có thể làm bất cứ chuyện gì, em muốn làm người, làm ơn đi.” Bàn tay lập tức bám lấy ống tay áo của anh.
Sao lúc nào tiểu yêu tinh này cũng có thể quyến rũ người khác vậy? Từ Hàm Chi dừng một chút, vẻ mặt có thể gọi là ôn nhu: “Đương nhiên là em có thể làm người. Em là một con mèo yêu, ăn nhiều hơn người, nhưng những chuyện làm được cũng đều phải làm, đúng không? Những chuyện mèo con hay làm em muốn làm, chuyện người làm em cũng muốn làm, có phải ý em là như vậy không?”
Tiều Tiều mơ mơ màng màng, cái gì mà mèo với cả người, cô nghe hiểu vài từ, là tốt, ăn bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, vì vậy cô gật đầu, vẻ mặt ngây thơ, đáng thương mà khẩn cầu nhìn anh, mắt ngập nước: “Em sẽ ngoan ngoãn. Anh có thể dạy em được không?”
Sờ sờ đầu Tiều Tiều, trong cổ họng Từ Hàm Chi phát ra một tiếng hắng giọng.
Cuối cùng, anh như nhớ ra điều gì đó, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao em không muốn làm mèo nữa?” Tiều Tiều ấp úng, anh lại càng nhẹ nhàng hơn: “Nếu em không vui, không nói cũng được.”
“Không phải.” Tiều Tiều ấp a ấp úng, mặt lại đỏ lên: “Khi là mèo… Là mèo thì không thể ăn sô cô la.”
Từ Hàm Chi? ? ? Cảm thấy thật đau lòng.
[…] Chương trước || Chương sau […]
[…] Chương trước || Chương sau […]
[…] 1 🐈 Chương 2 🐈 Chương 3 🐈 Chương 4 🐈Chương […]