Chương 2: Hàng năm
Từ Hàm Chi không mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thích sạch sẽ nhưng không quá thích gọn gàng, nhưng vì khi ra ngoài anh là một tổng giám đốc cho nên mỗi sáng hôm sau anh luôn bừa bộn và nhét mọi thứ vào ngăn kéo, trên bàn cà phê và trên ghế sa lon chắc chắn sẽ không còn món đồ nào khác.
Nhưng mấy ngày nay thì khác, sau khi tan sở trở về nhà thì anh có thể lôi được tấm thảm từ một góc của ghế sô pha, điều khiển từ xa thì đặt xiêu vẹo trên bàn cà phê, hoặc là áo sơ mi bị nhăn, một bên bồn rửa mặt ướt đẫm nước. An ninh của khu chung cư này rất tốt, trong nhà lại chỉ có một mình Tiều Tiều, nghe nói có con mèo có thể mở được ngăn kéo và vặn vòi nước, nhưng Tiều Tiều ở nhà rất ngoan ngoãn, chỉ riêng lúc ngủ là nó hơi bướng bỉnh, chỉ thích ngủ với tư thế bốn chân chổng lên trời để ngăn không cho Từ Hàm Chi ôm quá chặt.
Chẳng lẽ vì gần đây có quá nhiều chuyện nên đầu óc không dùng được nữa rồi? Từ Hàm Chi lặng lẽ lắp đặt camera giám sát ở trong nhà.
Đây là thời gian thoải mái kể từ sau khi Tiều Tiều xuống núi.
Mỗi ngày ăn cơm, rửa tay, liếm tóc, phơi nắng, lăn lộn rồi đi ngủ, nỗi lo lắng suy nhất là nắng không đủ lớn, giường không đủ mềm, bạn cùng phòng có hơi dính người. Nhưng so với việc phải chạy loanh quanh trong núi, rắc rối bây giờ chính là tự tìm rắc rối.
Hai tuần sau, lần đầu tiên Tiều Tiều phát hiện ra mình có thể biến hình. Bạn cùng phòng không ở nhà, cô kéo rèm cửa sổ ra rồi nằm trên giường phơi ánh trăng một đêm, ngày hôm sau khi rời giường thì phát hiện mình có hai tay trơn bóng.
Khi còn là một con mèo, Tiều Tiều là con mèo con xinh đẹp nhất trên núi. Bây giờ khi nhìn vào gương, đương nhiên cũng sẽ cảm thấy mình là con mèo yêu xinh nhất. Cô nhìn đầu và mông của mình, tai mọc ở bên cạnh mặt, tóc hơi có màu nâu hạt dẻ, đuôi cũng không thấy đâu, nhưng bụng dưới vẫn còn một chút. Cô có chút không quen khi không có móng vuốt, nắm chặt tay rồi duỗi ra một cái, cười đến mức hai mắt trở thành đường nhỏ: “Mình có thể làm được ✌ này!”
Tiều Tiều là một con mèo coi trọng vẻ bên ngoài, nên cô đã học bạn cùng phòng mà lấy áo sơmi ở trong tủ ra mặc, rồi mặc tiếp một chiếc quần đùi, đôi tất ngắn đã biến thành tất ống, còn mái tóc dài ngang eo được buộc lại bằng một chiếc cà vạt, trải tấm thảm nhỏ chuyên dụng ra, sau đó vùi mình vào ghế sofa, bật TV xem.
Bạn cùng phòng tối nào cũng phải xem tin tức, nhiều lần cô duỗi móng vuốt muốn đổi kênh, đối phương sẽ chỉ được sủng ái mà lo sợ nghĩ cô muốn nắm tay, rồi nắm lấy bàn chân của con mèo và bắt đầu sờ soạng xoa xoa, trông vô cùng ngu ngốc. Bây giờ, cuối cùng cô cũng có thể xem phim mèo và chuột yêu thích nhất, cô muốn xem một lần cho đã nghiền ( ‘u’)
Những chú mèo con thông minh sẽ không để lại dấu chân mèo. Cất kỹ tấm thảm, tắt TV, ăn vụng hết một miếng ức gà, treo áo sơ mi và cà vạt vào chỗ cũ, Tiều Tiều cảm thấy mình đã trải qua một khoảng thời gian hữu kinh vô hiểm (Chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm).
Mặt Từ Hàm Chi tê liệt không thể kiềm được nữa!!!
[…] Mục lục || Chương sau […]
[…] Chương trước || Chương sau […]
[…] 1 🐈 Chương 2 🐈 Chương 3 🐈 Chương 4 🐈Chương […]